Lý Linh Tố nói: “Không có ý thức, thì không nằm mơ, trong mơ tự nhiên là có ý thức con người tồn tại.”
Dừng một chút, hắn thở dài: “Đông Phương Uyển Dung làm Mộng Vu tứ phẩm đỉnh phong, muốn tìm được luồng ý thức đó của Nạp Lan Thiên Lộc, rất đơn giản. Nhưng nàng vì sao án binh bất động, còn lưu luyến ở trong thế giới mộng cảnh?”
Gọi thẳng đại danh Dung tỷ, thực sướng... Thánh tử Thiên tông lén lút nghĩ.
Hai tỷ muội một người lạnh lùng một người quyến rũ, thoạt nhìn, Đông Phương Uyển Thanh tựa như muội muội bá đạo chủ động hơn, thật ra không phải, lúc ở trên giường, thường thường đều là tỷ tỷ nhìn như quyến rũ bá đạo mãnh liệt hơn, giống nữ vương.
Nghĩ nghĩ, Lý Linh Tố lại nhịn không được day day thắt lưng.
Từ khi bị Đông Phương tỷ muội giam lỏng nửa năm, chăm chỉ hàng đêm ra sức, hắn đối với nữ sắc càng lúc càng lạnh nhạt, cảm giác dần dần chạm đến chân lý Thái thượng vong tình.
Con đường quả nhiên không đi nhầm.
“Sư muội ơi sư muội, ngươi và ta cùng nhau xuống núi, hôm nay ngươi thành Phi Yến nữ hiệp, mà ta, dần dần “vong tình”, kỳ hạn ba năm vừa đến, nhất định khiến ngươi hâm mộ nước miếng từ trong mắt chảy xuống.
“A, đường đường thánh nữ Thiên tông, thế mà lại thành nữ hiệp nhiệt tình vì lợi ích chung, ngươi là đi tà đạo rồi.”
Lý Linh Tố nghĩ đến điều này, đắc ý hài lòng.
...
“Sao, không có ai trả lời sao?”
Hằng m hòa thượng nâng giọng, lại hô một câu, cùng lúc đó, hắn ánh mắt sắc bén đảo qua ở trong đám người.
Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên tựa như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt khẽ thay đổi, cũng dùng ánh mắt sắc bén tìm tòi ở trong đám người, như là đang tìm cái gì.
“Tỷ tỷ, ngươi có thể sử dụng thủ đoạn của Mộng Vu, ngược dòng đến chủ nhân mộng cảnh là ai không.”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Đông Phương Uyển Thanh, lúc này càng thêm nghiêm túc lạnh lùng.
“Ta biết ý tứ của ngươi...”
Đông Phương Uyển Dung chậm rãi gật đầu.
Thấy hòa thượng Phật môn vẻ mặt như thế, các nhân sĩ Lôi Châu cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra cái gì, vừa lui về phía sau, vừa nhìn quanh, nhìn chằm chằm người bên cạnh mình.
Hứa Thất An thấy thế, lòng trầm xuống.
“Canh môn chủ, ta nhớ, Song Đao môn các ngươi từng đi xem sự kiện đấu pháp kinh thành nhỉ.”
Có người cao giọng hỏi.
Nhất thời, từng ánh mắt rơi ở trên người Canh Nguyên Võ.
Canh Nguyên Võ chậm rãi gật đầu: “May mắn được thấy Hứa Ngân la.”
Đông Phương Uyển Dung nói: “Nhưng muốn vừa vặn mơ thấy cảnh tượng đấu pháp, trừ phi ký ức khắc sâu, bằng không tuyệt đối không có khả năng, như Canh môn chủ luôn nhớ rõ hai trận chiến đó, dù sao cũng là đích thân trải qua.”
Bốn chữ “đích thân trải qua”, nàng cắn đặc biệt nặng.
Không tốt, bọn họ đã hoài nghi ta trà trộn ở trong đám người, ở đây hòa thượng Phật môn, Đông Hải Long Cung, cùng với nhân sĩ địa phương Lôi Châu, đều có đồng bạn có thể chứng minh lẫn nhau, chỉ có ta một người nơi khác tới, rất dễ dàng có thể khóa mục tiêu ta...
Hứa Thất An chau mày, trong lòng nổi lên nôn nóng.
Nếu bại lộ thân phận ở đây, tất cả mưu đồ thất bại không nói, bản thân còn có thể lâm vào tình huống nguy hiểm.
Quả nhiên, thế sự vô thường, cuộc đời khắp nơi có bất ngờ. Kế hoạch của hắn còn chưa triển khai, đã bị mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc ép hiện ra chân thân.
Ngay lúc này, Liễu Vân của Song Đao môn thản nhiên nói:
“Đây là mộng cảnh của ta.”
Thủ tọa Hằng m thiền sư đánh giá nàng, nghi ngờ nói: “Ngươi?”
Canh Nguyên Võ đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó giật mình, vẻ mặt rất phức tạp liếc đệ tử mình coi trọng, nói:
“Ừm, Vân Nhi lúc ấy cũng ở kinh thành, thấy cả quá trình đấu pháp.”
Xung quanh vang lên tiếng cười ái muội cùng tiếng xôn xao.
Một nữ tử, đối với tình huống Hứa Ngân la đấu pháp Phật môn nhớ mãi không quên, thường xuyên mơ thấy, điều này nói lên cái gì?
Bốn chữ giải thích: Thiếu nữ hoài xuân.
Một nhân sĩ giang hồ cười ái muội nói:
“Cũng đúng, là chúng ta nghĩ nhiều rồi, Hứa Ngân la cả đời chiến tích vô số, mặc kệ là Vân Châu chết mà sống lại, hoặc là Ngọc Dương quan một mình đối mặt phản quân, một lần nào không hung hiểm hơn so với đấu pháp Phật môn.
“Nếu Hứa Ngân la ở đây, mơ thấy khẳng định không phải đấu pháp Phật môn.”
Lời này rất có đạo lý, mọi người ở đây cũng nghĩ như vậy.
Đông Phương Uyển Dung yên lặng gật đầu, thiếu nữ hoài xuân, sau khi xem một hồi đấu pháp Phật môn, ái mộ Hứa Ngân la, cái này rất bình thường.
Đều là nữ tử, suy bụng ta ra bụng người, nếu không phải lòng nàng có chỗ thuộc về rồi, cũng sẽ động lòng đối với nam nhân như Hứa Ngân la.
Thủ tọa Hằng m thì nhìn về phía Tịnh Tâm, thấy người sau gật đầu, lúc này mới đánh tan đi sự nghi ngờ.
Hứa Thất An nhịn không được nhìn Lôi Châu nữ hiệp Liễu Vân thêm vài lần, không ngờ được ở nơi này cũng có thể gặp một vị nữ hiệp ngưỡng mộ mình, thật ra cũng... Không kỳ quái.
Đại Phụng hôm nay, nữ tử ngưỡng mộ Hứa Ngân la nhiều lắm.
Lúc này, lại có mộng cảnh mới hiện lên, nến đỏ thiêu đốt, màn che buông xuống, không biết là nến đêm động phòng của ai.
Các nhân sĩ giang hồ cười đùa, người huýt gió thì huýt gió, người trêu chọc thì trêu chọc, trường hợp lại sôi nổi hẳn lên.
Lý Thiếu Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó khẽ biến sắc.
Lũ khốn kiếp này có phải quên mình vào phù đồ bảo tháp là làm cái gì rồi hay không?
Trong lòng Hứa Thất An lải nhải, luôn lưu ý tăng nhân Phật môn cùng Đông Phương tỷ muội, hắn rốt cuộc thấy Đông Phương Uyển Dung lui về từng bước một, lui về từng bước một, sau khi kéo giãn một khoảng cách, xoay người nhanh chóng rời đi.
Đông Phương Uyển Thanh cùng tăng nhân Phật môn hoả tốc đuổi theo.
Không ổn! Bọn họ vừa động, mấy bóng người lập tức theo đuôi truy kích, phân biệt là Hứa Thất An, Canh Nguyên Võ, Lý Thiếu Vân cùng Viên Nghĩa.
“Theo sát bọn họ!”
Viên Nghĩa quát.
Các nhân sĩ giang hồ chậm một nhịp, nhưng giờ phút này đều tỉnh ngộ lại, không rảnh quan sát mộng cảnh nữa, hò hét đuổi theo.
Đông Phương Uyển Dung dừng bước, quay đầu, hướng tới đám người Hứa Thất An thổi ra một hơi.
Trong phút chốc, không biết sương mù đậm đặc ở nơi nào tới, che cả bầu trời, như là đặt mình trong sáng sớm sương mù dày đặc.
“Không thấy nữa!”
Lý Thiếu Vân xoay người nhìn quanh, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Không ổn, vẫn để bọn họ “chạy” đi rồi... Hứa Thất An có chút nôn nóng cùng bất đắc dĩ phun ra một hơi.
“Môn chủ!”
Liễu Vân từ trong sương mù dày đặc chạy ra.
“Vừa rồi nữ nhân kia là cao phẩm vu sư, ả cũng có thể thao túng mộng cảnh...”
Canh Nguyên Võ sắc mặt ngưng trọng làm ra phán đoán, sau đó hướng Liễu Vân gật đầu.
Lý Thiếu Vân cuống lên: “Vậy nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta như thế nào từ trong mộng cảnh đi ra ngoài?”
Viên Nghĩa chậm rãi lắc đầu: “Nếu là mộng cảnh của Mộng Vu tầm thường, lấy cường độ nguyên thần của chúng ta, không khó giãy thoát. Nhưng mộng cảnh của nhị phẩm Vũ Sư, cho dù không nhằm vào chúng ta, chỉ sợ cũng không phải chúng ta có thể đi ra.” Lý Linh Tố nói: “Không có ý thức, thì không nằm mơ, trong mơ tự nhiên là có ý thức con người tồn tại.”
Dừng một chút, hắn thở dài: “Đông Phương Uyển Dung làm Mộng Vu tứ phẩm đỉnh phong, muốn tìm được luồng ý thức đó của Nạp Lan Thiên Lộc, rất đơn giản. Nhưng nàng vì sao án binh bất động, còn lưu luyến ở trong thế giới mộng cảnh?”
Gọi thẳng đại danh Dung tỷ, thực sướng... Thánh tử Thiên tông lén lút nghĩ.
Hai tỷ muội một người lạnh lùng một người quyến rũ, thoạt nhìn, Đông Phương Uyển Thanh tựa như muội muội bá đạo chủ động hơn, thật ra không phải, lúc ở trên giường, thường thường đều là tỷ tỷ nhìn như quyến rũ bá đạo mãnh liệt hơn, giống nữ vương.
Nghĩ nghĩ, Lý Linh Tố lại nhịn không được day day thắt lưng.
Từ khi bị Đông Phương tỷ muội giam lỏng nửa năm, chăm chỉ hàng đêm ra sức, hắn đối với nữ sắc càng lúc càng lạnh nhạt, cảm giác dần dần chạm đến chân lý Thái thượng vong tình.
Con đường quả nhiên không đi nhầm.
“Sư muội ơi sư muội, ngươi và ta cùng nhau xuống núi, hôm nay ngươi thành Phi Yến nữ hiệp, mà ta, dần dần “vong tình”, kỳ hạn ba năm vừa đến, nhất định khiến ngươi hâm mộ nước miếng từ trong mắt chảy xuống.
“A, đường đường thánh nữ Thiên tông, thế mà lại thành nữ hiệp nhiệt tình vì lợi ích chung, ngươi là đi tà đạo rồi.”
Lý Linh Tố nghĩ đến điều này, đắc ý hài lòng.
...
“Sao, không có ai trả lời sao?”
Hằng m hòa thượng nâng giọng, lại hô một câu, cùng lúc đó, hắn ánh mắt sắc bén đảo qua ở trong đám người.
Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên tựa như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt khẽ thay đổi, cũng dùng ánh mắt sắc bén tìm tòi ở trong đám người, như là đang tìm cái gì.
“Tỷ tỷ, ngươi có thể sử dụng thủ đoạn của Mộng Vu, ngược dòng đến chủ nhân mộng cảnh là ai không.”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Đông Phương Uyển Thanh, lúc này càng thêm nghiêm túc lạnh lùng.
“Ta biết ý tứ của ngươi...”
Đông Phương Uyển Dung chậm rãi gật đầu.
Thấy hòa thượng Phật môn vẻ mặt như thế, các nhân sĩ Lôi Châu cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra cái gì, vừa lui về phía sau, vừa nhìn quanh, nhìn chằm chằm người bên cạnh mình.
Hứa Thất An thấy thế, lòng trầm xuống.
“Canh môn chủ, ta nhớ, Song Đao môn các ngươi từng đi xem sự kiện đấu pháp kinh thành nhỉ.”
Có người cao giọng hỏi.
Nhất thời, từng ánh mắt rơi ở trên người Canh Nguyên Võ.
Canh Nguyên Võ chậm rãi gật đầu: “May mắn được thấy Hứa Ngân la.”
Đông Phương Uyển Dung nói: “Nhưng muốn vừa vặn mơ thấy cảnh tượng đấu pháp, trừ phi ký ức khắc sâu, bằng không tuyệt đối không có khả năng, như Canh môn chủ luôn nhớ rõ hai trận chiến đó, dù sao cũng là đích thân trải qua.”
Bốn chữ “đích thân trải qua”, nàng cắn đặc biệt nặng.
Không tốt, bọn họ đã hoài nghi ta trà trộn ở trong đám người, ở đây hòa thượng Phật môn, Đông Hải Long Cung, cùng với nhân sĩ địa phương Lôi Châu, đều có đồng bạn có thể chứng minh lẫn nhau, chỉ có ta một người nơi khác tới, rất dễ dàng có thể khóa mục tiêu ta...
Hứa Thất An chau mày, trong lòng nổi lên nôn nóng.
Nếu bại lộ thân phận ở đây, tất cả mưu đồ thất bại không nói, bản thân còn có thể lâm vào tình huống nguy hiểm.
Quả nhiên, thế sự vô thường, cuộc đời khắp nơi có bất ngờ. Kế hoạch của hắn còn chưa triển khai, đã bị mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc ép hiện ra chân thân.
Ngay lúc này, Liễu Vân của Song Đao môn thản nhiên nói:
“Đây là mộng cảnh của ta.”
Thủ tọa Hằng m thiền sư đánh giá nàng, nghi ngờ nói: “Ngươi?”
Canh Nguyên Võ đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó giật mình, vẻ mặt rất phức tạp liếc đệ tử mình coi trọng, nói:
“Ừm, Vân Nhi lúc ấy cũng ở kinh thành, thấy cả quá trình đấu pháp.”
Xung quanh vang lên tiếng cười ái muội cùng tiếng xôn xao.
Một nữ tử, đối với tình huống Hứa Ngân la đấu pháp Phật môn nhớ mãi không quên, thường xuyên mơ thấy, điều này nói lên cái gì?
Bốn chữ giải thích: Thiếu nữ hoài xuân.
Một nhân sĩ giang hồ cười ái muội nói:
“Cũng đúng, là chúng ta nghĩ nhiều rồi, Hứa Ngân la cả đời chiến tích vô số, mặc kệ là Vân Châu chết mà sống lại, hoặc là Ngọc Dương quan một mình đối mặt phản quân, một lần nào không hung hiểm hơn so với đấu pháp Phật môn.
“Nếu Hứa Ngân la ở đây, mơ thấy khẳng định không phải đấu pháp Phật môn.”
Lời này rất có đạo lý, mọi người ở đây cũng nghĩ như vậy.
Đông Phương Uyển Dung yên lặng gật đầu, thiếu nữ hoài xuân, sau khi xem một hồi đấu pháp Phật môn, ái mộ Hứa Ngân la, cái này rất bình thường.
Đều là nữ tử, suy bụng ta ra bụng người, nếu không phải lòng nàng có chỗ thuộc về rồi, cũng sẽ động lòng đối với nam nhân như Hứa Ngân la.
Thủ tọa Hằng m thì nhìn về phía Tịnh Tâm, thấy người sau gật đầu, lúc này mới đánh tan đi sự nghi ngờ.
Hứa Thất An nhịn không được nhìn Lôi Châu nữ hiệp Liễu Vân thêm vài lần, không ngờ được ở nơi này cũng có thể gặp một vị nữ hiệp ngưỡng mộ mình, thật ra cũng... Không kỳ quái.
Đại Phụng hôm nay, nữ tử ngưỡng mộ Hứa Ngân la nhiều lắm.
Lúc này, lại có mộng cảnh mới hiện lên, nến đỏ thiêu đốt, màn che buông xuống, không biết là nến đêm động phòng của ai.
Các nhân sĩ giang hồ cười đùa, người huýt gió thì huýt gió, người trêu chọc thì trêu chọc, trường hợp lại sôi nổi hẳn lên.
Lý Thiếu Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó khẽ biến sắc.
Lũ khốn kiếp này có phải quên mình vào phù đồ bảo tháp là làm cái gì rồi hay không?
Trong lòng Hứa Thất An lải nhải, luôn lưu ý tăng nhân Phật môn cùng Đông Phương tỷ muội, hắn rốt cuộc thấy Đông Phương Uyển Dung lui về từng bước một, lui về từng bước một, sau khi kéo giãn một khoảng cách, xoay người nhanh chóng rời đi.
Đông Phương Uyển Thanh cùng tăng nhân Phật môn hoả tốc đuổi theo.
Không ổn! Bọn họ vừa động, mấy bóng người lập tức theo đuôi truy kích, phân biệt là Hứa Thất An, Canh Nguyên Võ, Lý Thiếu Vân cùng Viên Nghĩa.
“Theo sát bọn họ!”
Viên Nghĩa quát.
Các nhân sĩ giang hồ chậm một nhịp, nhưng giờ phút này đều tỉnh ngộ lại, không rảnh quan sát mộng cảnh nữa, hò hét đuổi theo.
Đông Phương Uyển Dung dừng bước, quay đầu, hướng tới đám người Hứa Thất An thổi ra một hơi.
Trong phút chốc, không biết sương mù đậm đặc ở nơi nào tới, che cả bầu trời, như là đặt mình trong sáng sớm sương mù dày đặc.
“Không thấy nữa!”
Lý Thiếu Vân xoay người nhìn quanh, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Không ổn, vẫn để bọn họ “chạy” đi rồi... Hứa Thất An có chút nôn nóng cùng bất đắc dĩ phun ra một hơi.
“Môn chủ!”
Liễu Vân từ trong sương mù dày đặc chạy ra.
“Vừa rồi nữ nhân kia là cao phẩm vu sư, ả cũng có thể thao túng mộng cảnh...”
Canh Nguyên Võ sắc mặt ngưng trọng làm ra phán đoán, sau đó hướng Liễu Vân gật đầu.
Lý Thiếu Vân cuống lên: “Vậy nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta như thế nào từ trong mộng cảnh đi ra ngoài?”
Viên Nghĩa chậm rãi lắc đầu: “Nếu là mộng cảnh của Mộng Vu tầm thường, lấy cường độ nguyên thần của chúng ta, không khó giãy thoát. Nhưng mộng cảnh của nhị phẩm Vũ Sư, cho dù không nhằm vào chúng ta, chỉ sợ cũng không phải chúng ta có thể đi ra.”