Không quan tâm Vu Thần giáo tuyên truyền tồn tại hiềm nghi tránh nặng tìm nhẹ hay không, sự thật chính là sự thật.
Đặc biệt người Viêm Quốc, nghe nói tin tức này, có thể nói là cả nước hoan hô.
Vị thần quân sự Đại Phụng kia ở trong chiến dịch Sơn Hải quan uy danh hiển hách, khiến binh lính năm đó tham dự chiến dịch này nghe mà biến sắc, còn không phải bị Vu Thần giáo chúng ta tru sát.
Dân chúng vốn tiếng oán than dậy đất chuyển giận thành vui, quân đội mất đi lòng tin một lần nữa ý chí chiến đấu sục sôi.
Đầu tường, sắc mặt Hứa Thất An âm trầm.
Mũi đao Nỗ Nhĩ Hách Gia chỉ Ngọc Dương quan phía xa, quát: “Công thành!”
Ra lệnh một tiếng, chiến tranh khai hỏa.
Hai đám bộ tốt vạn người của hai nước Viêm Khang dẫn đầu xung phong, bọn họ đẩy ba chiếc xe công thành, nâng thang dài mười mấy mét, khiêng chùy công thành nặng mấy trăm cân.
Ở phía sau bọn họ, cung tiễn thủ, hỏa pháo, xe nỏ cùng khai hỏa, yểm hộ bộ tốt công thành.
Trên đầu tường, tiếng trống như sấm, kèn hiệu thổi dài.
Oành, oành, oành!
Hỏa pháo đặt trên tường chắn mái lần lượt nổ súng, từng viên hỏa pháo rơi vào quân địch, nổ máu thịt bay tứ tung, thi thể bay tung tóe.
Băng, băng, băng!
Tiếng sàng nỏ phóng ra réo rắt, từng mũi tên nỏ ngưng tụ ánh sáng trắng bắn về phía nơi xa, lực sát thương của mũi tên nỏ kém hơn hỏa pháo, nhưng tầm bắn cùng sức xuyên thấu thắng một bậc.
Cho nên mục tiêu mũi tên nỏ nhắm là pháo binh, xe nỏ, cùng với cao thủ quân địch chỗ xa hơn.
Dưới lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt, không có võ phu nào có thể ngăn một đòn của pháp khí tên nỏ.
Mà mặc dù là lục phẩm, cứng rắn chịu một mũi tên, cũng phải bị thương nặng.
Trừ hỏa pháo cùng sàng nỏ, mấy ngàn sĩ tốt giương cung cài tên, hướng phía dưới ra sức bắn.
Thời gian nửa nén hương, bộ tốt chết ở trong xung phong đã vượt qua một ngàn người.
Tiếng hô giết, tiếng kêu thảm, tiếng hỏa pháo gầm rú, tiếng tên nỏ bắn ra... Đan vào thành hình ảnh máu thịt be bét.
Có thể chậm rãi tiến lên, chỉ có xe công thành.
Xe công thành hình thể cực lớn, lấy sắt thép cùng gỗ hỗn hợp làm thành khung xương, cho dù dính mấy phát pháo, cũng sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn. Bên trên còn có cao phẩm võ phu thủ hộ, phòng ngừa hỏa pháo cùng nỏ tiễn phá hoại.
Trong khoang sắt thép của mỗi một chiếc xe công thành, đều có gần trăm binh sĩ tinh nhuệ.
Những người này một khi lên đầu tường, thì có thể trong khoảng thời gian ngắn ở trên lưới hỏa lực xé rách một lỗ hổng, giảm bớt áp lực cho binh lính phía dưới leo lên.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm sĩ tốt công thành phía dưới, xoay chuyển ánh mắt, phát hiện có một chiếc xe công thành đã tới gần tường thành.
Pháo binh vội vã nâng họng pháo, nhắm chiếc xe công thành kia.
Mấy viên đạn pháo xuống, chỉ khiến nó kịch liệt chấn động, xuất hiện vết rạn, không cách nào phá hủy.
“Thái Bình!”
Hứa Thất An nhẹ nhàng vỗ sau lưng.
Thái Bình Đao leng keng ra khỏi vỏ, gào thét lao đi, ánh đao màu vàng đậm mau lẹ như sợi chỉ, ở trên mấy chỗ cột chịu lực nhẹ nhàng cắt một phát, ngay sau đó, “rắc rắc” liên thanh, xe công thành chia năm xẻ bảy.
Khoang sắt thép nặng nề ầm ầm rơi xuống, đập chết mấy chục bộ tốt.
Tuyệt thế thần binh không đâu không phá.
Đầu tường, tướng sĩ Đại Phụng xung quanh bộc phát ra tiếng hoan hô vang dội, trong miệng hô lớn “Hứa Ngân la”, sĩ khí tăng vọt.
Nơi xa, trong trận doanh kỵ binh, Nỗ Nhĩ Hách Gia nhíu nhíu mày, nhìn quanh, hỏi: “Người nọ là ai?”
Không cần người ngoài trả lời, Nỗ Nhĩ Hách Gia đã biết người trẻ tuổi thao túng “phi kiếm” phá xe công thành kia là thần thánh phương nào.
Binh lính đầu tường hoan hô, đã nói cho hắn đáp án.
Hứa Ngân la!
Hứa Thất An!
Người quật khởi năm kinh sát, tân tú chói mắt nhất Đại Phụng, không, nói tân tú cũng không thích hợp.
Thành tựu của hắn, sức ảnh hưởng của hắn, nói một tiếng đại nhân vật không quá phận.
Nỗ Nhĩ Hách Gia “A” một tiếng: “Nghe nói Hứa Thất An này là tâm phúc hàng đầu của Ngụy Uyên, hắn có thể có thành tựu giờ này ngày này, đều dựa vào Ngụy Uyên một tay đề bạt. Đáng tiếc trong vụ án tàn sát cả thành Sở Châu, người này bị tước chức quan.
“Không ngờ, sau khi Ngụy Uyên chết, hắn thế mà lại tự mình đến Ngọc Dương quan. Chậc chậc chậc, quả thật là tình sâu nghĩa nặng với Ngụy Uyên.”
Tô Cổ Đô Hồng Hùng nheo mắt, đánh giá người trẻ tuổi đầu tường: “Kẻ này tu vi không kém, nghe nói Kim Cương Thần Công khiến tứ phẩm võ phu theo không kịp.”
Khi nói chuyện với nhau, hai người đều rõ ràng phát hiện thủ quân Đại Phụng sĩ khí tăng vọt, ý chí chiến đấu bừng bừng.
Kẻ này vậy mà lại có danh vọng cỡ này... Nỗ Nhĩ Hách Gia nhíu nhíu mày, giơ cao bội đao, quát: “Công thành!”
Đám bộ tốt vạn người thứ ba xung phong, như đàn kiến tràn về phía Ngọc Dương quan.
“Hồng Hùng, theo ta lên đầu tường gặp vị Đại Phụng Hứa Ngân la này một chút.” Nỗ Nhĩ Hách Gia cất cao giọng nói.
Tô Cổ Đô Hồng Hùng biết hắn là muốn thử chém giết Ngân la Đại Phụng kia, đánh tan sĩ khí cùng ý chí chiến đấu một lần nữa nhấc lên của sĩ tốt Đại Phụng.
“Đang có ý này!”
Hồng Hùng chột mắt cười to nói.
Hai kỵ sĩ lao ra khỏi hàng ngũ, đạp bụi mà đi.
Ở phía sau hai người lĩnh quân, hơn ba mươi võ giả đi theo, tu vi có cao có thấp, nhưng thấp nhất cũng là lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt, cường giả có thể dựa vào thân thể ở trong vạn quân lăn một vòng.
Chưa tới Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh, đều chưa có tư cách xung phong hãm trận.
Đầu tường, các tướng thủ thành tâm thần nghiêm nghị, sĩ tốt bình thường đánh lên thành còn dễ nói, cao phẩm võ phu công thành mới là đau đầu nhất, hơn nữa ở dưới tình huống địch ta số lượng cao phẩm cách xa.
Cao phẩm võ giả xông lên đầu tường ra sức chém giết một phen, cho dù có cao thủ bên ta ngăn chặn, đánh đuổi, qua một cuộc đại chiến, binh sĩ phòng thủ xung quanh cũng thương vong hơn nửa.
Một vị tướng lĩnh quát: “Chuẩn bị nỏ Thần Cơ!”
Binh lính sớm có chuẩn bị đẩy ra những chiếc xe nỏ bộ dáng cổ quái, những xe nỏ này khác với sàng nỏ bình thường, nó có rãnh bắn lớn đến khoa trương, mặt ngoài rãnh bắn là từng dãy lỗ bắn.
Đây là thứ chuyên môn nhằm vào cao phẩm võ giả, sức công kích của nó không kém gì sàng nỏ, nhưng phạm vi nó bao trùm, là điều sàng nỏ không thể bằng được.
Đả kích kiểu bao trùm, nhằm vào là báo động trước đối với nguy cơ của cao phẩm võ giả.
Giá trị chế tạo loại nỏ Thần Cơ này, là gấp mười sàng nỏ cùng hỏa pháo.
“Bắn!”
Trong nháy mắt, không chỉ nỏ Thần Cơ, hỏa pháo, sàng nỏ cũng đang bắn, mục tiêu là cao thủ địch quân thế tới cực nhanh, lấy Nỗ Nhĩ Hách Gia cầm đầu.
Nỗ Nhĩ Hách Gia từ trên ngựa nhảy lên, đánh ra từng đạo quyền kình, đánh tan tên nỏ phủ đầu bắn tới.
Cao thủ phía sau hắn nhất thời không còn nỗi lo ở sau, dũng mãnh xung phong.
Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, bắt lấy hai vai Nỗ Nhĩ Hách Gia, là một con chim khổng lồ mơ hồ, dang cánh. Không quan tâm Vu Thần giáo tuyên truyền tồn tại hiềm nghi tránh nặng tìm nhẹ hay không, sự thật chính là sự thật.
Đặc biệt người Viêm Quốc, nghe nói tin tức này, có thể nói là cả nước hoan hô.
Vị thần quân sự Đại Phụng kia ở trong chiến dịch Sơn Hải quan uy danh hiển hách, khiến binh lính năm đó tham dự chiến dịch này nghe mà biến sắc, còn không phải bị Vu Thần giáo chúng ta tru sát.
Dân chúng vốn tiếng oán than dậy đất chuyển giận thành vui, quân đội mất đi lòng tin một lần nữa ý chí chiến đấu sục sôi.
Đầu tường, sắc mặt Hứa Thất An âm trầm.
Mũi đao Nỗ Nhĩ Hách Gia chỉ Ngọc Dương quan phía xa, quát: “Công thành!”
Ra lệnh một tiếng, chiến tranh khai hỏa.
Hai đám bộ tốt vạn người của hai nước Viêm Khang dẫn đầu xung phong, bọn họ đẩy ba chiếc xe công thành, nâng thang dài mười mấy mét, khiêng chùy công thành nặng mấy trăm cân.
Ở phía sau bọn họ, cung tiễn thủ, hỏa pháo, xe nỏ cùng khai hỏa, yểm hộ bộ tốt công thành.
Trên đầu tường, tiếng trống như sấm, kèn hiệu thổi dài.
Oành, oành, oành!
Hỏa pháo đặt trên tường chắn mái lần lượt nổ súng, từng viên hỏa pháo rơi vào quân địch, nổ máu thịt bay tứ tung, thi thể bay tung tóe.
Băng, băng, băng!
Tiếng sàng nỏ phóng ra réo rắt, từng mũi tên nỏ ngưng tụ ánh sáng trắng bắn về phía nơi xa, lực sát thương của mũi tên nỏ kém hơn hỏa pháo, nhưng tầm bắn cùng sức xuyên thấu thắng một bậc.
Cho nên mục tiêu mũi tên nỏ nhắm là pháo binh, xe nỏ, cùng với cao thủ quân địch chỗ xa hơn.
Dưới lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt, không có võ phu nào có thể ngăn một đòn của pháp khí tên nỏ.
Mà mặc dù là lục phẩm, cứng rắn chịu một mũi tên, cũng phải bị thương nặng.
Trừ hỏa pháo cùng sàng nỏ, mấy ngàn sĩ tốt giương cung cài tên, hướng phía dưới ra sức bắn.
Thời gian nửa nén hương, bộ tốt chết ở trong xung phong đã vượt qua một ngàn người.
Tiếng hô giết, tiếng kêu thảm, tiếng hỏa pháo gầm rú, tiếng tên nỏ bắn ra... Đan vào thành hình ảnh máu thịt be bét.
Có thể chậm rãi tiến lên, chỉ có xe công thành.
Xe công thành hình thể cực lớn, lấy sắt thép cùng gỗ hỗn hợp làm thành khung xương, cho dù dính mấy phát pháo, cũng sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn. Bên trên còn có cao phẩm võ phu thủ hộ, phòng ngừa hỏa pháo cùng nỏ tiễn phá hoại.
Trong khoang sắt thép của mỗi một chiếc xe công thành, đều có gần trăm binh sĩ tinh nhuệ.
Những người này một khi lên đầu tường, thì có thể trong khoảng thời gian ngắn ở trên lưới hỏa lực xé rách một lỗ hổng, giảm bớt áp lực cho binh lính phía dưới leo lên.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm sĩ tốt công thành phía dưới, xoay chuyển ánh mắt, phát hiện có một chiếc xe công thành đã tới gần tường thành.
Pháo binh vội vã nâng họng pháo, nhắm chiếc xe công thành kia.
Mấy viên đạn pháo xuống, chỉ khiến nó kịch liệt chấn động, xuất hiện vết rạn, không cách nào phá hủy.
“Thái Bình!”
Hứa Thất An nhẹ nhàng vỗ sau lưng.
Thái Bình Đao leng keng ra khỏi vỏ, gào thét lao đi, ánh đao màu vàng đậm mau lẹ như sợi chỉ, ở trên mấy chỗ cột chịu lực nhẹ nhàng cắt một phát, ngay sau đó, “rắc rắc” liên thanh, xe công thành chia năm xẻ bảy.
Khoang sắt thép nặng nề ầm ầm rơi xuống, đập chết mấy chục bộ tốt.
Tuyệt thế thần binh không đâu không phá.
Đầu tường, tướng sĩ Đại Phụng xung quanh bộc phát ra tiếng hoan hô vang dội, trong miệng hô lớn “Hứa Ngân la”, sĩ khí tăng vọt.
Nơi xa, trong trận doanh kỵ binh, Nỗ Nhĩ Hách Gia nhíu nhíu mày, nhìn quanh, hỏi: “Người nọ là ai?”
Không cần người ngoài trả lời, Nỗ Nhĩ Hách Gia đã biết người trẻ tuổi thao túng “phi kiếm” phá xe công thành kia là thần thánh phương nào.
Binh lính đầu tường hoan hô, đã nói cho hắn đáp án.
Hứa Ngân la!
Hứa Thất An!
Người quật khởi năm kinh sát, tân tú chói mắt nhất Đại Phụng, không, nói tân tú cũng không thích hợp.
Thành tựu của hắn, sức ảnh hưởng của hắn, nói một tiếng đại nhân vật không quá phận.
Nỗ Nhĩ Hách Gia “A” một tiếng: “Nghe nói Hứa Thất An này là tâm phúc hàng đầu của Ngụy Uyên, hắn có thể có thành tựu giờ này ngày này, đều dựa vào Ngụy Uyên một tay đề bạt. Đáng tiếc trong vụ án tàn sát cả thành Sở Châu, người này bị tước chức quan.
“Không ngờ, sau khi Ngụy Uyên chết, hắn thế mà lại tự mình đến Ngọc Dương quan. Chậc chậc chậc, quả thật là tình sâu nghĩa nặng với Ngụy Uyên.”
Tô Cổ Đô Hồng Hùng nheo mắt, đánh giá người trẻ tuổi đầu tường: “Kẻ này tu vi không kém, nghe nói Kim Cương Thần Công khiến tứ phẩm võ phu theo không kịp.”
Khi nói chuyện với nhau, hai người đều rõ ràng phát hiện thủ quân Đại Phụng sĩ khí tăng vọt, ý chí chiến đấu bừng bừng.
Kẻ này vậy mà lại có danh vọng cỡ này... Nỗ Nhĩ Hách Gia nhíu nhíu mày, giơ cao bội đao, quát: “Công thành!”
Đám bộ tốt vạn người thứ ba xung phong, như đàn kiến tràn về phía Ngọc Dương quan.
“Hồng Hùng, theo ta lên đầu tường gặp vị Đại Phụng Hứa Ngân la này một chút.” Nỗ Nhĩ Hách Gia cất cao giọng nói.
Tô Cổ Đô Hồng Hùng biết hắn là muốn thử chém giết Ngân la Đại Phụng kia, đánh tan sĩ khí cùng ý chí chiến đấu một lần nữa nhấc lên của sĩ tốt Đại Phụng.
“Đang có ý này!”
Hồng Hùng chột mắt cười to nói.
Hai kỵ sĩ lao ra khỏi hàng ngũ, đạp bụi mà đi.
Ở phía sau hai người lĩnh quân, hơn ba mươi võ giả đi theo, tu vi có cao có thấp, nhưng thấp nhất cũng là lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt, cường giả có thể dựa vào thân thể ở trong vạn quân lăn một vòng.
Chưa tới Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh, đều chưa có tư cách xung phong hãm trận.
Đầu tường, các tướng thủ thành tâm thần nghiêm nghị, sĩ tốt bình thường đánh lên thành còn dễ nói, cao phẩm võ phu công thành mới là đau đầu nhất, hơn nữa ở dưới tình huống địch ta số lượng cao phẩm cách xa.
Cao phẩm võ giả xông lên đầu tường ra sức chém giết một phen, cho dù có cao thủ bên ta ngăn chặn, đánh đuổi, qua một cuộc đại chiến, binh sĩ phòng thủ xung quanh cũng thương vong hơn nửa.
Một vị tướng lĩnh quát: “Chuẩn bị nỏ Thần Cơ!”
Binh lính sớm có chuẩn bị đẩy ra những chiếc xe nỏ bộ dáng cổ quái, những xe nỏ này khác với sàng nỏ bình thường, nó có rãnh bắn lớn đến khoa trương, mặt ngoài rãnh bắn là từng dãy lỗ bắn.
Đây là thứ chuyên môn nhằm vào cao phẩm võ giả, sức công kích của nó không kém gì sàng nỏ, nhưng phạm vi nó bao trùm, là điều sàng nỏ không thể bằng được.
Đả kích kiểu bao trùm, nhằm vào là báo động trước đối với nguy cơ của cao phẩm võ giả.
Giá trị chế tạo loại nỏ Thần Cơ này, là gấp mười sàng nỏ cùng hỏa pháo.
“Bắn!”
Trong nháy mắt, không chỉ nỏ Thần Cơ, hỏa pháo, sàng nỏ cũng đang bắn, mục tiêu là cao thủ địch quân thế tới cực nhanh, lấy Nỗ Nhĩ Hách Gia cầm đầu.
Nỗ Nhĩ Hách Gia từ trên ngựa nhảy lên, đánh ra từng đạo quyền kình, đánh tan tên nỏ phủ đầu bắn tới.
Cao thủ phía sau hắn nhất thời không còn nỗi lo ở sau, dũng mãnh xung phong.
Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, bắt lấy hai vai Nỗ Nhĩ Hách Gia, là một con chim khổng lồ mơ hồ, dang cánh.