Thạch Dương cũng đứng lên cười nói: "Ngô thúc muốn ăn gì chỉ cần nói cho ta biết, buổi tối ta trở về sẽ làm cho ông."
"Vậy được, ta sẽ lấy rượu tốt ta cất riêng mang qua cho ngươi uống một ngụm."
Nghĩ đến buổi tối sẽ có thức ăn và rượu ngon để thưởng thức, tinh thần Ngô Phong phấn chấn nhận lấy bản vẽ của Phó Nguyệt để đi tìm người.
"Đi thôi." Phó Nguyệt gọi Thạch Dương.
Hai người tới khách điếm.
Đã tới đây mấy lần, chưởng quầy đã biết nàng là lão bản mới, vừa thấy bọn họ tới đã vội vàng tự mình dẫn người tới một gian phòng nhỏ trên lầu hai.
"Trình chưởng quầy đừng câu nệ như vậy, mau ngồi xuống đi." Phó Nguyệt nói.
Anan
Trình Văn Khoa đã hơi ba mươi tuổi, trên có người già dưới có con trẻ, không ngờ tới những ngày an ổn của mình bỗng nhiên có thay đổi. Những ngày gần đây, hắn nhìn thấy lão bản mới đi thị sát mấy lần, đã nhận ra chút manh mối, liên tiếp vài buổi tối trằn trọc không ngủ được, sợ phu nhân ghét bỏ mình.
Trình Văn Khoa nghe lão bản phân phó, cẩn thận ngồi xuống ghế dựa.
Thạch Dương rót một chén trà nóng đưa hắn.
"Làm phiền tiểu ca rồi."
Thạch Dương khoát tay: "Ta tên là Thạch Dương, Trình chưởng quầy cứ gọi ta là A Dương được rồi."
"Làm phiền A Dương tiểu ca." Trình chưởng quầy ân cần nói lời tạ ơn. Tuy rằng thanh niên trước mặt tuổi xấp xỉ đứa nhỏ trong nhà hắn, nhưng hắn có thể thường xuyên đi bên người lão bản, chứng tỏ đây là tâm phúc của lão bản trước mặt, chung quy không thể thất lễ được.
Phó Nguyệt buông chén trà trong tay xuống, lãnh đạm hỏi: "Đối với việc buôn bán ở khách điếm của chúng ta, Trình chưởng quầy cảm thấy như thế nào?"
Sắc mặt Trình chưởng quầy ngưng trọng, đã đến rồi!
Lão bản mới là một phu nhân dịu dàng xinh đẹp, có chỗ dựa là Dũng Nghị Công phủ, thân phận tôn quý, còn có tướng mạo đoan trang, dung mạo thanh tú. Lần đầu khi Trình chưởng quầy nhìn thấy Phó Nguyệt tháo mũ che xuống đã có chút hốt hoảng, quả nhiên ai ai cũng hâm mộ những phu nhân thiên kim gia đình quyền quý, nhà cao cửa rộng. Thần tiên phi tử có lẽ cùng lắm cũng chỉ được như vậy mà thôi. Chỉ tiếc mỹ nhân nắm giữ mạng của ngươi, tất nhiên không có thời gian thưởng thức.
Trình chưởng quầy ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận trả lời: "Bẩm phu nhân, khách điếm của chúng ta... tháng nào cũng thu được chút lợi nhuận." Cũng không phải hắn không muốn kinh doanh tốt tửu lâu khách điếm này, hắn đã nhiều lần đi quan sát những quán cơm khác.
Nhưng tiền bạc có hạn, hắn đã thử nghiệm vài lần nhưng không có khởi sắc, lão bản trước lại không hỏi tới, nên dần dà vẫn cứ để nguyên như vậy.
Phó Nguyệt nhíu mày nhìn hắn: "Chỉ cần có một chút lợi nhuận thôi đã hài lòng rồi sao?"
Trình chưởng quầy cúi đầu, là do người làm chưởng quầy như hắn không có bản lĩnh.
Phó Nguyệt chậm rãi nói: "Khách điếm của chúng ta chỉ cách kinh thành một con phố, vị trí coi như khá tốt, mỗi ngày đều có người đến người đi, tất nhiên không thể thiếu khách nhân đi ngang qua nhìn thấy."
"Vậy nguyên nhân gì khiến cho việc buôn bán không nóng không lạnh thế này? Chúng ta làm tửu lâu để người khác nghỉ chân, đơn giản là cho những người cần ăn ngủ."
Để cho nàng thấy mình đã cố gắng như thế nào, Trình chưởng quầy vội trả lời: "Lầu hai cho thuê phòng, ta cũng từng đến quan sát những khách điếm khác trong Vân Kinh, dựa vào kiểu dáng của bọn họ mà bắt đầu bài trí phòng, tuyệt đối không kém được."
Phó Nguyệt: "Đúng vậy, không thể nói là kém, ta thấy Trình chưởng quầy đã tận tâm rồi. Nhưng cách bố trí phổ biến như thế này, giá cũng không rẻ hơn bao nhiêu, vì sao khách nhân không chọn ở chợ Tây, giá càng rẻ hơn chứ? Những thương nhân có tiền vì sao không chọn khách điếm lớn xa hoa thoải mái hơn? Phòng ở đó càng lớn hơn, thức ăn cũng ngon hơn."
Trình chưởng quầy há miệng, nhưng không phản bác được câu nào.
"Hôm nay ta đến đây chính là muốn nói với ngươi một tiếng, về sau chúng ta sẽ không kinh doanh khách điếm nữa, ngày mai bắt đầu đóng cửa sửa chữa."