Buổi sáng hôm nay Nhu Nhu tỉnh lại liền thấy cha mình đang cầm cây trường cung này mà ngắm nghía, cô bé cho rằng những ngời lớn ở đây đang bảo cô bé lấy đồ vật mà họ quen dùng cũng nên..
Tiêu Thái dựa theo lực đạo của nữ nhi đặt nhẹ lên trên thân cung, “Nhu Nhu muốn đem cung này cho cha sao?”
Nhu Nhu lại lôi kéo tay hắn chạm vào trường cung.
“Ê a!” Quá nặng, tự mình lấy đi!
Tiêu Thái thử thăm dò cầm lấy trường cung rồi hỏi Nhu Nhu: “Thế thì cha cầm đi nhé?” Nhu Nhu cũng không ngăn trở, cười tủm tỉm mà ngồi ở đó, mặc kệ Tiêu Thái lấy trường cung đi.
Mọi người đều cười khen em bé hiếu thuận, “Tiểu cô nương chọn đồ vật đoán tương lai lại còn muốn hiếu thuận với cha, là đứa bé ngoan”
Tiêu Thái cũng không nhịn được cong mắt nhợt nhạt nở nụ cười. Nữ nhi của hắn chính là vừa đáng yêu lại vừa hiếu thuận mà.
Anan
Phó Nguyệt ở sau người vỗ vỗ tay hấp dẫn lực chú ý của Nhu Nhu, “Nhu Nhu, lại lấy tiếp một đồ vật đi.”
Nhu Nhu nghiêng đầu quét nhìn đồ vật trước mặt, lấy một khung thêu đã căng vải, cười ha hả rồi bò tới đưa cho Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt dở khóc dở cười mà tiếp nhận: “Sai rồi, không phải là cho cha mẹ, là tự con chọn một cái.”
Mọi người vây quanh xem cũng mồm năm miệng mười khuyên bảo cô bé lấy cái này, cái kia, đều là đồ ngụ ý tốt lành.
Nhu Nhu mới một tuổi, sao có thể nghe hiểu hết người lớn nói.
Cô bé mờ mịt quay đầu nhìn bốn phía, tiếp theo lại tự cười ha hả vui vẻ.
Cô bé thở hổn hển mà đem giấy bút quen mắt đến trước mặt Diệp Thiên Trung cùng Tiêu Giản. Trước khi ăn cơm đám tiểu thúc thúc luôn cầm mấy thứ này viết viết vẽ vẽ.
Cô bé bắt được mũ cánh chuồn, vừa bò vừa đẩy đến trước mặt Diệp Trạch. Trước đó cô bé đã từng tóm được cái mũ cánh chuồn mềm mại mà ngắm nghía, Diệp Trạch cũng nuông chiều cô bé mà mặc kệ cho nghịch.
Mặt khác còn có búp bê vải đưa cho Thạch bà bà, Thạch bà bà sẽ chơi cùng cô bé, còn có cả đồ của Thạch Mãn, Tề Đồng……
Chuyển động bò khắp nơi vài vòng, Nhu Nhu mệt mỏi, liền ghé vào trên giường không chịu bò tiếp.
Cô bé vừa nằm bò nghỉ ngơi vừa ngắm nghía cái chuông gió màu vàng bên cạnh bàn tay nhỏ, tiếng chuông “Đinh linh linh” lanh lảnh cùng tiếng cười “Ha ha ha” dào dạt ở trong phòng, Nhu Nhu vẫn còn chơi rất vui vẻ.
Mọi người đều bị bộ dáng bé nhỏ của cô bé đi tặng đồ chọc cho cười đến nghiêng ngả, không đợi Xướng Phúc bà bà hô kết thúc lễ liền tranh nhau tâng bốc nói:
“Không tồi không tồi, còn nhỏ tuổi đã hào phóng tri kỷ, tương lai nhất định sẽ là tiểu nương tử hiền thục hiểu biết lễ phép.”
“Nhìn cô bé cuối cùng còn bắt đồ trang sức bằng vàng kìa, ngày sau nhất định là tài vận hanh thông, phúc vận kéo dài.”
……
Nghe mọi người chúc phúc, khuôn mặt Phó Nguyệt toàn là niềm vui. Nàng ôm Nhu Nhu qua, chờ Xướng Phúc bà bà nói xong lời nói cát tường cuối cùng thì mọi người mới đi vào yến tiệc.
Hôm nay Diệp Thiên Linh cũng tới, đang ngồi ở bên người Phó Nguyệt đùa với Nhu Nhu.
“Nếu không cho muội ôm một lát nhé?” Phó Nguyệt nhìn hai người Thiên Linh cùng Nhu Nhu ông nói gà bà nói vịt mà vẫn nói rôm rả vui vẻ như thế liền bảo.
Diệp Thiên Linh ngượng ngùng mà lui về phía sau, xua tay nói với Phó Nguyệt: “Ai nha, đừng. Biểu tẩu cứ ôm đi, muội cứ nhìn như vậy là được rồi.” Nàng chỉ sợ lúc nhỏ đã từng ôm Diệp Thiên Trung vài lần, nhưng lâu rồi không ôm em bé, nàng sợ làm ngã Nhu Nhu.
Nghe vậy, Phó Nguyệt cũng không gượng ép. Nàng trêu ghẹo nói: “Muội có thể học trước mà, chẳng phải sớm muộn gì cũng phải ôm em bé hay sao?”
Diệp Thiên Linh đỏ mặt lên, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của nàng: “Biểu tẩu!” Nàng chỉ mới gả ra ngoài một hai năm, vẫn còn là tân nương ngượng ngùng.
Có điều nhìn thấy Nhu Nhu phấn điêu ngọc trác và hoạt bát đáng yêu như thế, trong lòng Diệp Thiên Linh cũng thèm, muốn sinh một nữ nhi.
“Ha ha ha, được rồi, được rồi. Ta không nói là được, sắp bị muội lắc tan thành từng mảnh rồi.”
“Nào có! Biểu tẩu lại cười muội”.
“Ha ha ha ha ha……”