Nàng ôm cổ Tiêu Thái lười nhác mà dựa vào n.g.ự.c hắn, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy ngọc bội giữa cổ Tiêu Thái, Phó Nguyệt tò mò hỏi: “A Thái ca, ngọc bội này chàng xài hết bao nhiêu tiền vậy?”
Lúc này đến lượt Tiêu Thái cứng ngắc lại rồi.
Thấy hắn không lên tiếng, Phó Nguyệt chớp chớp mắt nhìn về phía hắn.
Tiêu Thái ôm chặt nương tử, tiện đà thành thật nói: “600 lượng……”
600 lượng? Phó Nguyệt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm hắn.
Phó Nguyệt quản lý sổ sách cùng tiền bạc trong nhà. Sau khi tới Vân Kinh, cữu cữu Diệp Trạch thường xuyên dẫn Tiêu Thái ra ngoài kết bạn, Phó Nguyệt lo lắng hắn không có tiền xã giao liền cho hắn ngân phiếu ba trăm lượng trước, nói thẳng nếu xài hết thì lại mở tráp bạc ra lấy.
Tiêu Thái gật đầu nhưng vẫn chỉ nói tiền bạc đủ dùng, chưa từng tìm nàng muốn lấy thêm.
Trừ cái này ra, sau khi bọn họ tới phủ, nàng cùng Tiêu Thái, Tiêu Giản đều dựa trên tiêu chuẩn của tiểu thư thiếu gia trong phủ, mỗi tháng bọn họ sẽ được hưởng ba mươi lượng, không đủ thì sẽ đi lãnh thêm. Chẳng qua Tiêu gia chưa từng chi dùng hết nhiều.
Mặc dù dồn số bạc này của Tiêu Thái vào một chỗ, cũng không đủ 600 lượng!
Phó Nguyệt rời khỏi n.g.ự.c Tiêu Thái, ngồi thẳng người lên híp mắt đánh giá hắn. Phó Nguyệt hỏi: “A Thái ca? Chàng giấu tiền riêng sao?” Đã từng nói nộp hết toàn bộ bạc rồi kia mà?
Phó Nguyệt không để bụng chuyện có giữ toàn bộ tiền bạc trong nhà hay không, ngày xưa cửa hàng kinh doanh chi tiêu tiền bạc cũng không thiếu lúc đưa vào tay Tiêu Thái. Nàng chỉ để ý Tiêu Thái có nói giữ lời hay không, như thế là lừa nàng.
Tiêu Thái tóm lấy bàn tay nhỏ của Phó Nguyệt tay nắm chặt, sốt ruột hoảng hốt nói: “Không không không! Tiểu Nguyệt nàng nghe ta giải thích.”
Đương nhiên Phó Nguyệt sẽ không phải là người không biết động não, khóc lớn hô to “Ta không nghe ta không nghe”.
Mà nàng bình tĩnh nhìn Tiêu Thái, chờ hắn giải thích: “Chàng nói đi.”
Tiêu Thái mấp máy miệng, buông Phó Nguyệt ra, đi đến chỗ cái rương gỗ trong nội thất.
Phó Nguyệt đi theo hắn qua đó nhìn.
Tiêu Thái mở cái rương ra, lấy một cái tráp ở giữa ra rồi đóng rương lại. Hắn đứng ở bên người Phó Nguyệt, hơi thấp thỏm mà đưa tráp cho nàng.
“Cái này là mấy ngày hôm trước cữu cữu cho. Ban đầu ta không muốn, nhưng cữu cữu nói đây là tích cóp của hồi môn cho nương. Mặc dù nương không còn nữa, cữu cứu vẫn giữ nguyên mấy năm trời. Vốn định chờ sau khi cữu cữu trăm năm thì đưa đi chôn cùng cho nương, về sau lại tìm được chúng ta liền đem những thứ này cho ta.”
“Đây là cái gì?” Phó Nguyệt nhẹ nhàng xoa xoa, cái hộp nhỏ bình thường không có gì lạ.
“Nàng mở ra nhìn xem đi.”
Phó Nguyệt nghe theo mở ra, bên trong có khế đất của tám gian cửa hàng và bốn thôn trang, còn có hai vạn lượng ngân phiếu.
Phó Nguyệt suýt xoa một hơi, che lại hộp.
Anan
“Đây cũng quá nhiều nhỉ?” một tráp này e là tổng cộng có thể lên tới ba vạn lượng. Nhà ai gả nữ nhi đi cũng sẽ không đưa nhiều của hồi môn như vậy.
Tiêu Thái cũng bất đắc dĩ. Khi Diệp Trạch ngồi ở sau án thư đưa hộp cho hắn, tựa như nếu hắn không nhận thì có nghĩa là không tha thứ cho Diệp Trạch.
Những chuyện cũ đới với muội muội như cây trâm đ.â.m vào lòng Diệp Trạch. Nữ nhi và nhi tử của ông đều lớn yên với cẩm y ngọc thực, mà hiện tại ông lại chỉ có thể thông qua số vật bằng vàng bạc này để đền bù thời niên thiếu gian truân của đám cháu ngoại.
Nhìn mái tóc nơi thái dương cữu cữu đã hơi chuyển hoa râm, nếu hắn nhận mà có thể giúp trong lòng cữu cữu dễ chịu hơn thì Tiêu Thái liền trầm mặc thu nhận.
Phó Nguyệt nghe hắn nói xong, yên lặng thở dài.
Tiêu Thái vuốt ve mái tóc dài của Phó Nguyệt: “Cữu cữu nói, của hồi môn của nương vốn chính là để lại cho chúng ta, để ta và A Giản chia đều. Chỉ vì đệ ấy còn nhỏ nên bảo chúng ta làm huynh tẩu tạm quản lý trước cho đệ ấy. Mấy gian cửa hàng kia ông cũng muốn chính chúng ta quản lý, tiếp tục buôn bán hay không thì ông cũng không xen vào.”
“Ta không hiểu chuyện buôn bán, vẫn phải khiến nàng vất vả rồi”.