Không bao lâu, Phó Nguyệt xem xong danh mục, việc tính toán không có gì sai sót.
Thạch Dương hồi hộp nhìn nàng.
“Rất tốt, không có chút sai sót nào, đệ rất cẩn thận đó.” Phó Nguyệt vui mừng nhìn Thạch Dương, mới chỉ chớp mắt mà tiểu đồ đệ đã có thể một mình đảm đương công việc, “Mấy tháng vừa qua, cửa hàng có phát sinh chuyện gì phiền toái không?”
Mở cửa làm ăn buôn bán, khó tránh khỏi sẽ gặp phải những chuyện rắc rối. Trước kia, cửa hàng thường vẫn có Tiêu Thái coi xét, những kẻ muốn gây sự vẫn nể mặt hắn nên không dễ dàng gây rắc rối.
Liên tục được Tiêu Thái và Phó Nguyệt khích lệ, Thạch Dương vui mừng ra mặt. Hắn phải kìm nén sự vui sướng trên khóe miệng, nghiêm túc trở lại nói: “Mọi việc trong cửa hàng đều rất, không xảy ra việc lớn rắc rối nào.” Phúc Khí Điềm Phẩm mở ra không phải một ngày hai ngày, khách hàng phần lớn đã quen thân, nếu có một hai kẻ vô lại chỉ cần đuổi đi là được. Huống hồ Hắc Cẩu vẫn thường lui tới mua điểm tâm, người trên phố đều nhận ra hắn nên bọn du côn đến gây sự càng ít đi.
“Vậy thì tốt, những ngày qua đệ vất vả rồi.” Phó Nguyệt cười nhu hoà, nói: “Từ nay về sau, đệ hãy nghỉ ngơi cho tốt, đi vui chơi thăm thú thành Vân Kinh đi”.
Phó Nguyệt lấy vài tờ ngân phiếu trong tay ra đặt vào tay hắn: “Đây, cầm lấy. Chúng ta đã nói từ trước. Đây là tiền thưởng cho đệ trong năm nay. Muốn cái gì thì cứ tự mua”.
Thạch Dương cầm ngân phiếu bốn trăm lượng trong tay mà mặt đỏ bừng. Mặc dù trước kia sư phụ từng nói sẽ trả 20% lợi nhuận của cửa hàng nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng có nhiều ngân lượng như vậy.
Vả lại, hắn còn nhớ như in sổ sách của cửa hàng. Một năm trở lại đây, lợi nhuận của cửa hàng chưa đến 2.200 lượng. Cứ theo đó mà tính toán, lợi nhuận của hắn ta chỉ hơn 300 lượng.
“Không, không được, nhiều quá” Thạch Dương bối rối kích động, nói năng cũng trở nên lắp bắp.
“Tết sắp đến rồi, làm tròn cho đệ đó. Ta cho thì cứ cầm lấy, tiền nhiều bỏng tay sao? Đứa bé ngốc nghếch này.” Phó Nguyệt cười giảo hoạt.
Tiêu Thái vỗ vai Thạch Dương, cũng khuyên nhủ: “Hơn nửa năm, đệ thực sự đã vất vả rồi, sư phụ đệ cho, đệ cứ nhận lấy đi. Tiểu tử, sang năm tiếp tục cố gắng nhé.”
Thạch Dương cảm động liên tục gật đầu. Sang năm nhất định hắn sẽ càng gắng sức làm điểm tâm hơn nữa, để sư phụ thưởng nhiều ngân lượng hơn nữa. Thạch Dương cẩn thận cất ngân phiếu đi, quyết định hai ngày sau sẽ đi dạo chơi trong thành mua quà cho bà và sư phụ cùng mấy người khác nữa.
Thạch Dương lại đem sổ sách và lợi nhuận của tiệm vải Lý Ký giao cho Phó Nguyệt, đồng thời còn có thư tín của Trương Thẩm do trưởng thôn Tôn Trường Canh viết thay. Phó Nguyệt đều nhận lấy, dự định ngồi lại một lát rồi sẽ từ từ xem.
Nàng nhìn ra ngoài trời, rồi lại quan sát đôi mắt của Thạch Dương. Dọc đường bôn ba, mặt mày Thạch Dương vẫn có chút mệt mỏi.
Anan
Trong mắt Phó Nguyệt hiện lên một chút lo lắng: “Hôm nay mệt quá rồi. Cũng không còn sớm nữa, đệ hãy về phòng rửa mặt mũi trước rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Không sao đâu ạ.” Thạch Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu, hắn ta có chút buồn ngủ nhưng vẫn còn chịu đựng được.
Tiêu Thái đứng dậy đi ra cửa phòng, vừa đi vừa hỏi: “Đi thôi, ta sẽ bảo người đưa đệ về phòng. Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai ta cùng A Giản đều phải đi giáo trường luyện võ, đệ muốn đi cùng không?”
Luyện võ sao? Nam nhân nào mà trong lòng lại không có ước mơ võ hiệp!
Đôi mắt Thạch Dương sáng lên: “Đệ cũng có thể luyện võ sao?”
Tiêu Thái mới giải thích: “Ở cái tuổi của đệ có thể luyện võ hay không ta cũng không biết, phải để thầy dạy ở giáo trường sờ nắn qua gân cốt mới biết được. Nhưng đi theo học một hai chiêu thức cho khỏe khoắn thân thể cũng không thành vấn đề. Việc này vất vả, cốt ở sự kiên trì.”
“Đệ có thể theo được!” Thạch Dương vội vàng đồng ý, dường như sợ nếu do dự thì Tiêu Thái sẽ không cho hắn đi cùng nữa.