Phó Nguyệt rúc vào n.g.ự.c Tiêu Thái vân vê một lọn tóc đen của hắn. Ngày mùa đông, bên ngoài gió lạnh thấu xương, thân thể Tiêu Thái lại giống như cái bếp lò, ấm áp, ghé vào rất thoải mái.
Phó Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi bàn bạc cùng Tiêu Thái: “Trời giá rét, không cần bọn họ phải vội vàng trở về. Cửa hàng nhà chúng ta đơn giản nghỉ ngơi mấy tháng. Hai huynh muội A Dương mệt nhọc suốt một năm, lần này tới đây thì cứ để bọn họ nghỉ ngơi thỏa thuê một hồi, chờ đến đầu xuân chúng ta lại cùng nhau trở về, chàng thấy thế nào?”
Nương tử hắn có một trái tim mềm yếu, luôn quan tâm săn sóc như thế.
Tiêu Thái ôm chặt Phó Nguyệt, cọ cọ gương mặt tinh tế của nàng: “Được, nghe theo lời nàng. Chúng ta đón A Dương A Mãn qua đây, đoàn viên đón năm mới vui vẻ.”
Phó Nguyệt: “Cũng hỏi qua ý sư phụ một chút, bảo ngài ấy cùng đi đi.”
Tiêu Thái bất đắc dĩ nói: “Cái này e là khó.” Ngay cả xuống núi mà sư phụ đã ít đi rồi, sợ là sẽ không đồng ý tới Vân Kinh xa xôi này.
Trong lòng Phó Nguyệt cũng hiểu rõ khả năng sư phụ Tôn Trường Minh tới đây không cao, nhưng trong lòng vẫn có một tia hi vọng. Nếu sư phụ có thể tới thì hai huynh đệ Tiêu Thái và Tiêu Giản nhất định là vui vẻ nhất.
Phó Nguyệt ngước mắt nhìn về phía Tiêu Thái: “Hỏi một chút đi. Nói không chừng sư phụ đồng thì thì sao?”
“Được, ta sẽ dặn khi Diệp An trở về sẽ hỏi sư phụ một chút.”
“Còn nữa, nếu trở về thì chúng ta mua một ít đồ vật mới lạ trong kinh để gửi về đi. Gửi cho sư phụ một phần, nhà thôn trưởng một phần, Phương tẩu tử, nhà Thôi Phúc tẩu tử, còn cả Đình tỷ, Uông đại công tử……” Phó Nguyệt như trẻ con mà lần lượt đếm đầu ngón tay những nhà qua lại thân thiết với bọn họ.
Không đếm không biết, hóa ra từ sau khi nàng gả cho Tiêu Thái, đã có nhiều bạn bè thân thích như vậy sao……
Phó Nguyệt hơi hoảng hốt một chút, sau đó lại có cảm giác bình thản đón nhận.
Tiêu Thái dịu dàng nhìn chăm chú Phó Nguyệt, kiên nhẫn lắng nghe nàng đếm kỹ những đồ vật mà nàng muốn chuẩn bị tặng cho bà con lối xóm.
Anan
Khoảnh khắc an lành tươi đẹp, trở thành cuộn tranh vĩnh viễn không phai mờ trong ký ức.
**
Sau khi đưa ra quyết định, trước hết Phó Nguyệt liền khoác cái áo thật dày đi tìm công chúa Tề Đồng nói ra dự định của mình.
Chẳng qua là có thêm hai đứa nhỏ đến phủ làm khách, Tề Đồng không có ý kiến gì, chỉ dặn bọn họ tìm Ngô quản gia sắp xếp người đi đón cùng dọn dẹp sân viện để cho bọn nhỏ ở.
Sau khi Phó Nguyệt cảm tạ Tề Đồng xong liền trở về Kỳ Cảnh Viện nói tin tức tốt này cho Thạch bà bà.
“Thật sao?” Thạch bà bà trợn tròn mắt không thể tin nổi mà nhìn Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt lôi kéo Thạch bà bà cười nói: “Thật đó, ta đâu thể lừa bà được chứ. Ngô thúc đang sắp xếp rồi, lát nữa Diệp An sẽ dẫn người trở về đón hai bọn họ.”
“Ôi chao…chuyện này…” Thạch bà bà vừa vui vừa lo, “Hai đứa chúng tới đây, cửa hàng của chúng ta làm sao bây giờ?!”
“Tết nhất, để bọn nhỏ nghỉ ngơi thỏa thích đi. Cửa hàng cũng nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được.”
“Thế thì không ổn……” Đóng cửa thì bạc cũng cũng chảy đi hết. Thạch bà bà nghĩ đến cửa hàng đang buôn bán tốt liền cảm thấy hơi thở nặng nề không thông!
Phó Nguyệt vội vàng nói: “Ôi dào, Thạch bà bà đừng nghĩ nhiều như vậy. Ta đã quyết định, bà nên suy nghĩ xem có cái gì muốn mang về, hoặc là muốn nói gì cùng A Dương và A Mãn thì ghi lại, Diệp An sẽ giúp chúng ta mang thư trở về.”
Quả nhiên Thạch bà bà bị nàng dời đi chú ý.
Bà không có bạn bè thân thích ở thành Thạch Châu, chi bằng gửi một phong thư cho bọn nhỏ thì hơn.
Thạch bà bà: “Tiểu Nguyệt, ngài để ta nghĩ đã, ta muốn kể lại cuộc sống sinh hoạt mấy ngày nay của chúng ta cho hai đứa nó một phen, để trong lòng chúng chuẩn bị trước. Sau đó còn dặn dò bọn chúng phải sửa soạn, mang cái gì lại đây nữa.” Bà không ở bên người đám nhỏ, không biết hai đứa trẻ này có thể sắp sửa chuẩn bị đồ vật gọn gàng hay không.
Phó Nguyệt: “Được, bà cứ từ từ mà nghĩ. Nghĩ xong thì nói cho ta, ta giúp bà viết thư nha.”