Chung Tình đồng ý, vừa mới xoay người đi chưa được hai bước, Tề Đồng lại kêu: “Từ từ.”
Chung Tình lại quay trở về, nhìn về phía Tề Đồng.
Tề Đồng nghĩ nghĩ, sửa lại câu nói vừa rồi: “Khế ước bán thân cứ để ở chỗ ta trước đi. Ngươi đi nói kết quả xử lý với con bé một tiếng, bảo con bé rảnh rỗi thì tới chỗ ta ngồi một chút, ta sẽ tự mình đưa cho con bé.”
Diệp Trạch coi trọng đám cháu ngoại, Tề Đồng yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng không muốn để lại hiềm khích với Tiêu gia.
“Vâng, nô tỳ đã biết.”
“Nha hoàn mới cứ để cho con bé tự mình chọn đi.”
“Tuân lệnh.”
“Đi đi.”
Khi Chung Tình đi tới Kỳ Cảnh Viện, Phó Nguyệt đang vẽ một bức tranh mẫu cho Thạch bà bà.
Ở trong phủ có chuyện gì đều có nha hoàn và các bà tử tranh cướp nhau làm, Thạch bà bà rảnh rỗi liền cảm thấy toàn thân không thoải mái. Vừa hay đã vào mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, Thạch bà bà liền muốn làm cái mũ nhỏ để Nhu Nhu đội cho ấm. Nghe bà nói như vậy, Phó Nguyệt cũng cảm thấy hứng thú, dự định đưa cho Thạch bà bà một bức vẽ họa hình đáng yêu.
“Chung nương tử tới rồi?” Thạch bà bà thấy Chung Tình trước, vội vàng buông kim chỉ khung thêu trong tay xuống, nhiệt tình tới đón tiếp.
“Thạch bà bà đừng đi ra, bên ngoài gió lạnh, ta đi vào lại mang theo khí lạnh vào đó”. Trong phòng còn có tiểu bảo bảo nữa mà.
“Ê a?” Trong phòng, Nhu Nhu ngồi trên cái giường nhỏ, nghiêng đầu nhìn về phía người vừa mới đi vào.
“Chào tiểu Nhu Nhu nha.” Chung Tình thích con nít, đứng cách Nhu Nhu một khoảng ngắn cười và cất tiếng chào đứa trẻ.
Phó Nguyệt buông đồ vật trong tay ra, đi tới bế Nhu Nhu lên.
“Đây là Chung nương tử, Nhu Nhu gọi người đi, Chung nương tử…” đương nhiên tiểu Nhu Nhu chưa biết nói, nhưng không ảnh hưởng đến việc mọi người nhiệt tình dạy con bé nói chuyện.
Chung Tình thích thú mà nhìn Nhu Nhu: “Ha ha ha, đứa bé còn nhỏ mà. Có phải hay không nào, tiểu Nhu Nhu?”
Nhu Nhu ôm nương mình, “ê a ê a” mà nói ngôn ngữ mà chỉ chính con bé mới nghe hiểu.
Nói chuyện phiếm vài câu, lúc này Phó Nguyệt mới dịu dàng hỏi bà: “Chung nương tử tới đây là có chuyện gì muốn nói cho ta sao?”
Chung nương tử thu ý cười, nhìn về phía nàng.
Phó Nguyệt cũng nhìn bà một cái, đưa đứa bé cho Thạch bà bà lần nữa rồi nói “Thạch bà bà ngươi trông chừng Nhu Nhu trước, ta cùng Chung nương tử trò chuyện.”
“Ừm, các ngươi đi đi.”
Phó Nguyệt mang Chung nương tử ra ngồi xuống chính đường, bên người cũng không để lại bọn nha hoàn hầu hạ.
Chung Tình nhận sai trước, cho thấy thái độ của công chúa: “Chuyện hôm qua, sau khi công chúa biết đã rất tức giận. Trong phủ chúng ta ngày xưa cũng từng dạy dỗ đám tiểu nha hoàn không thể nổi lên ý nghĩ này. Cho nên trong chuyện này, vẫn là chúng ta không dạy dỗ người tốt.”
Phó Nguyệt lắc đầu, giọng điệu nhẹ nhàng lại không trách cứ bọn họ: “Lòng người khó dò, Chung nương tử không cần quy hết sai lầm của người khác về chính chính mình.”
Chung Tình đánh giá nét mặt Phó Nguyệt, thấy nàng vẫn không có bất kỳ sự tức giận hay oán trách nào mới nhoẻn cười nói: “A Nguyệt Nhi tâm, công chúa đã sai người mang nha hoàn có ý nghĩ hư hỏng kia đi xử trí, bảo đảm không bao giờ nhìn thấy nàng ta ở trong phủ nữa.”
“Chân cẳng nàng ta không tiện……” Phó Nguyệt hơi nhắc nhở một câu.
Chung Tình giải thích: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Trong phủ chúng ta cũng không phải làm xằng làm bậy như những nhà khác. Tánh mạng nàng ta không cần phải lo, chẳng qua ở trong phủ nhiều năm như vậy đã biết được nhiều thứ, đại khái Phương ma ma sẽ dạy dỗ lại một lần nữa rồi mới đưa nàng ta đến biệt phủ hoặc thôn trang để làm việc.”
Anan
Nghe Chung Tình nói như vậy, biết Thơ Họa không phải lo đến tánh mạng, Phó Nguyệt liền không bận tâm nhiều nữa.
Nàng không phải là thánh mẫu. Hôm qua đã biết ý định của Thơ Họa, nàng như nghẹn ở cổ họng, ngẫm lại ban đầu nàng cũng phớt lờ những chuyện tương tự, vài lần Thơ Họa muốn tới gần hầu hạ Tiêu Thái nhưng đều bị nàng bỏ qua, nghĩ lại nàng vẫn không thoải mái.
Người của Dũng Nghị Công phủ, công chúa có thể xử lý mà không thiên vị, Phó Nguyệt cũng coi như thở phào trút giận được rồi.