Âm thanh mê người này áp xuống những ý tưởng phức tạp khác.
Ánh mắt Thơ Họa hoảng loạn dần dần bình tĩnh lại.
Không sai, nàng đang giúp biểu thiếu phu nhân. Chờ…… Chờ đến khi nàng thành người của biểu thiếu gia, nàng nhất định sẽ toàn tâm toàn lực mà phụng dưỡng biểu thiếu gia cùng biểu thiếu phu nhân.
Thơ Họa ửng đỏ gò má, khuôn mặt vốn lanh lợi ưa nhìn càng như quả đào chín mọng ngọt ngào. Chỉ tiếc giờ phút này trong phòng chỉ có một mình Tiêu Thái đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không có ai ngắm nhìn nàng.
Tề Đồng ngày càng lớn tuổi liền thích đám nha hoàn nhỏ tuổi xinh xắn đáng yêu hầu hạ cười đùa ở trước mắt, có người xinh đẹp bên cạnh nhìn cũng thư thái. Cho nên những nha hoàn từ bên người nàng mà ra như Tình Tước, Tuyết Nhạn, Thơ Ngữ và Thơ Họa đều có dáng dấp đẹp.
Tình Tước lanh lẹ vượt trội, như nắng gắt giữa chính ngọ; Tuyết Nhạn trầm ổn hướng nội, người xinh đẹp như đóa thủy tiên; còn Thơ Ngữ lại là tiểu nha đầu ngây thơ hồn nhiên, chẳng qua lúc nói chuyện giọng hơi nhỏ, chỉ cần người nào lo lắng hét to một tiếng cũng khiến nàng ta bị dọa sợ.
Mà Thơ Họa có thể xem như xinh đẹp đặc thù nhất trong bốn người này. Vả lại dung mạo của nàng ta cũng giống với Phó Nguyệt, là mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ sinh động, chẳng qua Phó Nguyệt lại có phong thái yểu điệu, khí chất lại không tuỳ tiện, ngược lại trông trong sáng thoáng đạt, khiến người ta gặp một lần thì khó mà quên được.
Biểu thiếu gia sủng ái biểu thiếu phu nhân, trông nàng lại giống biểu thiếu phu nhân nhất, có lẽ biểu thiếu gia cũng sẽ thích nàng cũng nên. Có điều chắc chắn nàng sẽ không tranh giành sự sủng ái của biểu thiếu gia với biểu thiếu phu nhân, nhất định sẽ giữ đúng bổn phận mà nhường biểu thiếu gia cho ngài ấy, chỉ cần…… chỉ cần trong lòng biểu thiếu gia có một vị trí nhỏ cho nàng thì nàng đã thỏa mãn rồi.
Thơ Họa càng nghĩ mặt càng đỏ, nàng nới lỏng áo ngoài của chính mình trước để lát nữa biểu thiếu gia hành sự cho thuận tiện, tiện đà run rẩy mà vươn tay muốn cởi áo thay cho Tiêu Thái: “Biểu thiếu gia, Thơ Họa hầu hạ ngài cởi áo nhé.”
Giọng nói nàng uyển chuyển mềm mại đầy mê hoặc như rắn trườn, như muốn quấn quanh Tiêu Thái, chui vào trong tai, trong tim Tiêu Thái.
Bên tai Tiêu Thái vẫn luôn có tiếng nói chuyện “oang oang oang” làm hắn tỉnh giấc, hắn nhắm hai mắt thấp giọng kêu: “Tiểu Nguyệt à?”
Bàn tay nhỏ của Thơ Họa sắp chạm đến quần áo của Tiêu Thái liền dừng lại, tiện đà lại nói dịu dàng: “Biểu thiếu gia, ta là Thơ Họa nè. Thơ Họa hầu hạ ngài cởi áo được không?”
Anan
Tiêu Thái nhíu nhíu mi, một mùi hương khiến người ta ngứa mũi muốn hắt hơi xộc vào chóp mũi hắn, đây không phải là hương vị trên người Tiểu Nguyệt.
Thơ Họa? Thơ Họa là thứ gì? Không muốn làm thơ vẽ tranh, muốn Tiểu Nguyệt!
Thơ Họa rốt cuộc được như ý nguyện mà sờ đến bên hông Tiêu Thái, mới vừa kéo lỏng đai lưng của Tiêu Thái, nàng còn chưa kịp có động tác gì kế tiếp, một luồng sức lực mạnh mẽ đột nhiên đẩy nàng ra ngoài.
Mặc dù Tiêu Thái uống say, nhưng hắn là nam nhân, sức lực mạnh mẽ, lực tay lúc này lại không nhẹ không nặng. Thơ Họa bị hắn đẩy đến mức chân đứng không vững, va vào cái giá bày đồ cổ ở phía sau.
Giá bày đồ cổ lung lay, một cái bình hoa to lăn xuống xuống dưới vừa vặn nện vào đùi phải của nàng. Mảnh sứ vỡ ra, nhiễm hồng làn váy của Thơ Họa và mặt đất.
“A!!” khuôn mặt Thơ Họa trắng bệch, kêu gào thảm thiết “Chân của ta!”
Tiêu Thái bị tiếng kêu thảm thiếp khiếp người của nàng khiến kinh sợ, mơ mơ màng màng mà ngồi dậy nhìn qua.
Đang kêu gào cái gì đấy? Làm giật cả mình…
“Chân……chân của ta!” Thơ Họa đau đến mức toát mồ hôi hột trên trán, từng giọt rơi xuống, nàng đè lại cái chân không ngừng rỉ m.á.u tươi ra muốn cử động một chút, nhưng vừa cử động đã đau đến thấu tim.
Không phải chân nàng đã bị chặt đứt rồi chứ?
Thơ Họa tự cho là nhu nhược đáng thương, kỳ thật bộ mặt trông rất dữ tợn mà nhìn về phía Tiêu Thái: “Biểu thiếu gia, giúp ta với”.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngoài cửa truyền đến giọng nữ nhân dịu dàng thánh thót.