Phó Nguyệt nói làm liền làm, sau khi trở về Dũng Nghị Công phủ, nàng đã tự mình xuống bếp sửa soạn một bàn ăn.
Tiêu Thái tạm thời không rõ lắm khẩu vị yêu thích của cữu cữu Diệp Trạch, mấy ngày nay cùng ăn cơm trong phủ, chưa từng thấy Diệp Trạch có sở thích gì đặc biệt. Phòng bếp dâng món ăn lên, Diệp Trạch chẳng từ chối món nào, ăn uống rất tốt.
Bởi vậy, Phó Nguyệt liền cố ý đi hỏi han công chúa.
Tề Đồng cười híp cả mắt lại nói: “Cữu cữu ngươi ấy à, chàng ấy đúng thật là người dễ ăn uống, món nào cũng không chối từ. Chỉ cần là món ăn mỹ vị, chua cay mặn ngọt chàng ấy đều ăn được.” Đặc biệt rất dễ nuôi!
Tề Đồng trầm ngâm nói: “Nếu nhất định phải nói thích món gì thì chàng ấy thích ăn thịt.”
Phó Nguyệt như suy tư gì gật gật đầu.
Thích ăn thịt thì dễ làm thôi.
“Hôm nay cháu mượn phòng bếp lớn dùng một chút, phòng bếp nhỏ trong viện của cháu chỉ sợ bận không đủ để làm. Buổi tối hôm nay cữu cữu cùng công chúa nếm thử tay nghề của cháu nhé.” Phó Nguyệt tràn đầy tin tưởng, dự bị làm một bữa tiệc lớn.
“Thế thì tuyệt!” Đôi mắt phượng của Tề Đồng mở to “Lúc Ngô quản gia trở về đã không ngớt lời khen tay nghề nấu ăn của các ngươi. Thật không dám giấu giếm, ta cũng sớm ngóng trông có thể nếm thử mỹ vị nhân gian mà ngươi làm rồi.”
Phó Nguyệt được nàng khen khiến khuôn mặt đỏ bừng, nói: “Ngô thúc quá khen, cháu cũng chỉ biết làm mấy món ăn tầm thường thôi.”
“Không có gì. Hôm nay cháu cứ tùy tiện sai khiến trong phòng bếp lớn. Tình nhi, ngươi đi cùng với Tiểu Nguyệt tới phòng bếp lớn một chuyến, có cái gì thiếu thì trực tiếp phái người đi mua.”
“Vâng ạ.” Chung Tình đáp lời, đón Phó Nguyệt cùng nhau đi tới phòng bếp lớn, “Mời biểu thiếu phu nhân đi theo ta.”
Anan
Phó Nguyệt đứng lên: “Cháu đi lo việc trước, không quấy rầy công chúa nữa.”
“Đi đi.”
Tại phòng bếp lớn, một đám đầu bếp nữ và nha hoàn thấy Chung Tình cùng Phó Nguyệt tiến vào đều vội vàng buông việc trong tay, bước tới hành lễ.
Chung Tình là đại hồng nhân bên người công chúa, giúp đỡ công chúa chưởng quản công việc ở hậu trạch của Công phủ.
Mà biểu thiếu phu nhân này mới tới đây, tuy nghe đồn cả nhà xuất thân không đáng để mắt tới, nhưng ai bảo bọn họ lại lọt vào mắt Quốc Công gia chứ!
Giờ phút này hai người bọn họ tới phòng bếp lớn, cả đám người liền cung kính mà chờ ở một bên, không dám tự tiện đánh giá.
“Cao ma ma?” Chung Tình ngẩng mặt gọi.
“Chung nương tử có sai bảo gì ạ?” Cao ma ma nghe tiếng gọi mà bước ra. Tổ tiên nhà bà đều làm ngự trù, lão gia tử là người khai sáng cho bà học hỏi tay nghề từ khi bà còn ít tuổi. Về sau khi thành lập Dũng Nghị Công phủ, bà đã được công chúa tìm tới, trở thành nương tử chưởng sự của phòng bếp lớn này.
Chung Tình nghiêng người nhường lối cho Phó Nguyệt, nói: “Hôm nay biểu thiếu phu nhân muốn dùng phòng bếp chuẩn bị bữa tối, công chúa lệnh cho các ngươi đều phải nghe ngài ấy sai bảo làm việc, nếu biểu thiếu phu nhân cần dùng cái gì thì ngươi chỉ cần mang danh sách đi tới kho hàng mà lấy, hoặc đi mua cũng được.”
Cao ma ma cúi đầu đáp: “Lão nô hiểu rõ, xin nghe theo sai bảo của biểu thiếu phu nhân.”
Phó Nguyệt ôn hòa mà nói với Cao ma ma: “Cao ma ma không cần đa lễ, lo lắng. Trong lòng ta đã quyết định hơn nửa món ăn tối nay sẽ nấu, còn phải làm phiền ngài trước hết mang những nguyên liệu nấu ăn hiện có để ta xem trước, còn lại ta sẽ viết một phần danh sách, chỉ cần sai người đi lựa mua về là được.”
Cao ma ma thầm thở phào trong lòng.
Trong lòng biểu thiếu phu nhân hiểu rõ là được, bọn họ chỉ lo nghe nàng sai bảo làm việc là xong. Sợ nhất những người nào không hiểu nhưng giả bộ hiểu, đến lúc đó không biết sẽ làm ra mấy món gì dâng lên bêu xấu trước mặt Quốc Công gia cùng công chúa, còn làm liên lụy tới người trong phòng bếp của bà bị phạt.