“Biểu thiếu phu nhân có lời dặn gì ạ?” Tình Tước ngẩng đầu cười hỏi.
“Làm phiền đưa chút nước ấm tới cho chúng ta rửa mặt nhé.”
“Biểu thiếu phu nhân chờ một lát.” Tình Tước xoay người sai Thơ Ngữ đi gọi người nâng nước ấm lại đây, sau đó lại quay người lại cười nói với Phó Nguyệt “Biểu thiếu phu nhân không cần khách sáo. Có chuyện gì cứ ra lệnh cho bọn nô tỳ, nếu không Ngô quản gia cùng Chung nương tử còn tưởng bọn nô tỳ không tận tâm hầu hạ đó.”
Đây là vì làm nô tì phải cẩn thận, Phó Nguyệt hiểu, cũng không làm khó nàng ấy.
“Được, ta biết rồi. Chờ khi nước ấm được đưa tới, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, ở chỗ ta không có chuyện gì nữa.”
Đám người Tình Tước gật gật đầu, cung kính mà đứng ở một bên.
Chỉ trong chốc lát, Thơ Ngữ, Thơ Họa mang theo bà tử làm việc thô khiêng hai thùng nước ấm tiến vào, đặt vào gian rửa mặt trong phòng.
Các bà tử làm việc thô rót nước xong liền lui ra nhà ở trước.
Tiêu Thái ở sau bình phong cho rằng mọi người đều đi hết rồi, liền dự định cởi quần áo tắm rửa.
Đột nhiên một đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo từ phía sau hắn sờ mó tới.
Thơ Họa dịu dàng nói: “Nô tỳ thay quần áo cho biểu thiếu gia.”
Tiêu Thái ngây người một lát, đột nhiên xoay người lui ra phía sau vài bước, đánh đổ một cái chậu gỗ.
“Sao các ngươi lại ở chỗ này?!” Tiêu Thái kinh ngạc mà nhìn Thơ Ngữ Thơ Họa đứng chờ sau bình phong.
“Làm sao vậy?” Phó Nguyệt vừa mới đi tới nội thất lấy y phục mặc bên trong cho Tiêu Thái, nghe được tiếng động bên này liền đi tới hỏi.
Vừa mở cửa ra đã thấy một tấm bình phong ngăn cách Thơ Ngữ, Thơ Họa cùng Tiêu Thái.
Anan
Tiêu Thái nhìn thấy Phó Nguyệt, bước đến phía sau nàng, vội vàng giải thích: “Ta không biết tại sao bọn họ lại ở trong phòng!”
Thơ Ngữ, Thơ Họa cũng hơi bối rối và oan ức, các nàng chưa làm gì mà?
Thơ Họa nhìn Phó Nguyệt, thấp giọng nói: “Bẩm biểu thiếu phu nhân, chúng ta vừa mới chuẩn bị cởi áo cho biểu thiếu gia, ngài ấy liền lui ra phía sau làm đổ chậu gỗ.”
Tiêu Thái: “Ta không cần các ngươi giúp ta cởi áo!” Hắn là một nam nhân trưởng thành, sao có thể để hai tiểu nha đầu cởi áo cho hắn chứ? Muốn cởi áo thì cũng chỉ có thể là Tiểu Nguyệt mà thôi!
Phó Nguyệt tinh tế nhìn nét mặt của Thơ Ngữ, Thơ Họa, hai người đều lẳng lặng cúi đầu đứng ở một bên, bộ dạng đang chờ xử lý.
Phó Nguyệt vừa tiến đến nhìn thấy bộ dáng này, liền biết trường hợp hẳn là hiểu nhầm.
Ban đầu lúc nàng rửa mặt, là Tình Tước cùng Tuyết Nhạn chờ ở một bên nằng nặc cởi áo hầu hạ nàng, nàng nói về sau không cần người hầu hạ tắm rửa liền để hai người bọn họ đi xuống. Có điều lúc ấy Thơ Ngữ, Thơ Họa không ở nơi này, đoán chừng không nghe được.
Phó Nguyệt cười nói với Thơ Ngữ, Thơ Họa: “Sau này chúng ta rửa mặt đều không cần người hầu hạ, hai ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Thơ Ngữ, Thơ Họa gật gật đầu, cung kính mà lui ra ngoài, cũng đóng cửa phòng lại.
Tiêu Thái thấy hai nàng đi ra ngoài, nhẹ nhàng thở phài, lại vội vàng cam đoan với Phó Nguyệt lần nữa: Ta không hề biết hai nàng ấy còn ở bên trong! Ta nghe tiếng bước chân cho rằng tất cả mọi người đều đa đi ra ngoài rồi.”
Phó Nguyệt nhìn chằm chằm bộ dáng Tiêu Thái cuống quít nghiêm túc giải thích, cười nghẹn trong lòng.
Thấy nương tử chỉ nhìn hắn, không nói lời nào, Tiêu Thái gãi gãi đầu, không biết nên làm thế nào cho phải: “Thật sự! Tiểu Nguyệt nàng phải tin ta!”
Thấy cứ trêu hắn tiếp, trên đầu Tiêu Thái sẽ càng ra nhiều mồ hôi hơn, Phó Nguyệt buồn cười: “Được được, ta tin chàng. Bọn nha hoàn hầu hạ chủ tử là quy củ trong phủ. Chàng không thích thì cứ nói qua với bọn họ là được.”
Tiêu Thái liên tục lắc đầu: “Không muốn không muốn. Ta có Tiểu Nguyệt hầu hạ cởi áo là đủ rồi!”
“Chàng nghĩ hay nhỉ!” Phó Nguyệt giận lườm Tiêu Thái, lấy quần áo tới treo trên bình phong cho hắn, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Bị nương tử trợn mắt lườm một cái, ngược lại Tiêu Thái lại khẽ cười.