“Đây là một số đồ vật nhỏ mà cháu tự tay làm, cữu cữu và công chúa, biểu đệ cầm chơi đi.”
Phó Nguyệt chuẩn bị cho Diệp Trạch một bức bình phong vẽ hình núi sông hết sức tinh xảo bài trí ở bàn đọc sách; Diệp Thiên Trung là một cái túi sách thêu hình con hổ đáng yêu; Tề Đồng cùng Diệp Thiên Linh đều là túi xách, hình thức chiếc túi dung hợp giữa phong cách hiện đại và cổ phong, độc đáo mới lạ.
Mặc kệ đồ vật tốt hay xấu, bọn nhỏ có tấm lòng này, Diệp Trạch liền cao hứng. Càng miễn bàn kỹ thuật thêu hai mặt của Phó Nguyệt thuộc loại thượng thừa, Diệp Trạch thưởng thức trong chốc lát rồi mới lưu luyến sai người thu hồi lại cho ông, sau này bày ở trên bàn đọc sách của ông ở trong thư phòng.
Hai chiếc túi xách kiểu dáng tương đồng nhưng màu sắc và chi tiết từng người khác nhau, phong lan cùng thạch lựu, mỗi loại đều có các hoa văn mềm mại đẹp đẽ. Tề Đồng là công chúa cao quý, ánh mắt không tầm thường, nhưng hình thức của loại túi này nàng vẫn chưa từng thấy.
Hơn nữa Phó Nguyệt còn cẩn thận mà chuẩn bị quà cho Diệp Thiên Linh, Tề Đồng càng vừa lòng với nương tử của đứa cháu ngoại này. Thận trọng thoả đáng, là một tiểu nương tử thông minh.
Năm ngoái Diệp Thiên Linh mới thành hôn, còn chưa có tin vui, Tề Đồng đưa cái túi xách thạch lựu cho Chung Tình: “Ngày mai ngươi phái người đưa qua cho Thiên Linh, nói cho con bé biết là biểu tẩu đặc biệt làm cho con bé.”
“Nô tỳ nhớ kỹ rồi.” Chung Tình đưa tay tiếp nhận, cẩn thận cất đi.
Tề Đồng lật xem sợi chỉ màu xanh lam kia, cười nói với Phó Nguyệt: “Tiểu Nguyệt thật khiêm tốn khi nói về tay nghề của mình, chưa nói hình thức này mới mẻ, tài nghệ thêu 2 mặt của ngươi đã bất phàm rồi!”
Anan
Phó Nguyệt ôm Nhu Nhu trở lại ngồi xuống ghế nói: “Công chúa thích là tốt rồi.”
Tề Đồng: “Thích lắm.”
“Thiên Trung cũng thích! Nương xem này, cái này là con hổ nhỏ nhỉ, vừa đáng yêu vừa oai vệ.” Diệp Thiên Trung nâng túi xách tiến đến trước mặt Tề Đồng.
Trên túi, Phó Nguyệt thêu động vật theo phong cách truyện tranh.
Chung Tình đứng ở phía sau nhìn cảm thấy quen mắt, ngẫm nghĩ một lát mới nói với Tề Đồng: “Công chúa, ngài xem phong cách vẽ này có giống với hình thêu chữ thập mới nổi tại Lý Ký tơ lụa trang trước kia không?”
Được bà nhắc nhở như vậy, Tề Đồng tiếp nhận túi sách của nhi tử cẩn thận nhìn.
Năm ngoái Lý Ký đột nhiên bắt đầu bán loại đồ thêu chữ thập, giá cả khá rẻ. Những nhà như nhà nàng tất nhiên là không để lọt vào mắt, nhưng hình vẽ bên trên thật sự là phong cách đặc biệt chưa từng gặp. Còn có không ít người đi Lý Ký dò hỏi, đều bị đuổi trở về.
Đối với phong cách mới lạ này, có không ít người cũng bắt chước. Chẳng qua Lý Ký vẫn luôn tung ra hình thức mới, mắt cá đương nhiên không thể sánh bằng trân châu. Cho nên mọi người đều chờ mong có thể cùng vị họa gia ẩn thế kia kết bạn một phen.
Dũng Nghị Công phủ cũng mua một ít bức thêu chữ thập, sau đó các thợ thêu trong phủ chính mình bắt chước chọn nguyên liệu tốt làm lại một lần nữa.
Không phải nói ngoa, tựa vào cái gối ôm thật sự rất thoải mái. Khi Diệp Thiên Linh xuất giá cũng mang theo nó trong của hồi môn.
Tề Đồng thử hỏi: “Tiểu Nguyệt, ngươi cũng biết phong cách tên là ‘truyện tranh’ này sao?”
Phó Nguyệt nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng: “Ngẫu nhiên học được chút tài mọn thôi, khó mà phô bày ra được ở nơi thanh nhã.”
“Vậy những bức vẽ trong Lý Ký tơ lụa trang cũng là ngươi vẽ sao?”
“Lý Ký? Là gia tộc họ Lý ở Giang Nam sao?”
“Đúng vậy, chính là nhà bọn họ.”
“Năm ngoái cháu hợp tác cùng Lý Ký, vẽ một chút hình mẫu.”
“Ha ha ha, là ngươi thật à! Thế mà ta lại là người đầu tiên gặp được người đại tài mà Lý Ký cất giấu.” Tề Đồng mở to mắt cười to, “Tiểu Nguyệt vừa tới Vân kinh không biết, kỹ thuật vẽ này của ngươi hiện tại đã có không ít người tranh nhau bắt chước, ai cũng muốn tham khảo vị ẩn sĩ cao nhân kia một phen.”
Nhưng mà ẩn sĩ cao nhân lại là tiểu nương tử xinh xắn đáng yêu như vậy, không biết những người theo đuổi bắt chước ấy sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Ánh mắt Tề Đồng đối với Phó Nguyệt cũng xem trọng thêm vài lần.