Diệp Trạch vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo, dịch dịch vị trí dáng ngồi cho ngay ngắn, lúc này giọng nói hơi vội vàng mà nói: “Mau để cho bọn họ tiến vào.”
Trong phòng mọi người đều nhìn về phía rèm cửa.
Rèm châu được nhấc lên, một vị nam tử dáng người dài rộng, ngay thẳng, phong tuấn thần lãng ôm một em bé trắng nõn đáng yêu đi vào.
Theo sát sau đó chính là một tiểu nương từ xinh đẹp yêu kiều ôm eo tã lót.
Đúng là một cặp xứng đôi vừa lứa!
Lần đầu gặp mặt, mọi người bên trong nhà ở đã bị bề ngoài xuất sắc cùng khí chất hào phóng của đám người Tiêu gia hấp dẫn.
Bọn họ ăn mặc sạch sẽ thanh nhã, nguyên liệu tuy không phải là tơ lụa cao cấp nhất, nhưng trên mặt thêu mẫu mã hoa văn lại sinh động như thật.
Bất kể là hoa văn mặc trúc trên trường bào của Tiêu Thái hay là hình vẽ động vật nhỏ trên y phục của Tiêu Giản đều không giống hình vẽ tiểu động vật bình thường, đều khiến người khác muốn ghé sát vào nhìn tỉ mỉ một chút.
Không phải đồn đại rằng cả nhà này chỉ là người mà lão gia nhận kết nghĩa sao? Lúc trước chẳng qua là một hộ bá tánh bình dân, cơ duyên xảo hợp mới được đón tới phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý?
Có lẽ là vì khuôn mặt cực kỳ giống với khuôn mặt của lão gia nên mới chèo cao lên được cũng nên……
Anan
Mặc kệ các loại suy nghĩ của đám nha hoàn từ lớn đến nhỏ, giờ phút này Tề Đồng sáng rực mắt lên.
Giống! Thật sự là quá giống!
Người ta thường nói cháu ngoại tựa như cữu cữu. Tiêu Thái cực kỳ giống lúc Trạch ca lúc còn trẻ tuổi, cũng là dáng người tuấn lãng cao rộng như vậy, trông rất hào phóng lỗi lạc.
Chẳng qua là năm đó khi Trạch ca đi theo hoàng huynh trở về kinh đã là tướng quân thiếu niên, từ trên chiến trường c.h.é.m giế.t mà trưởng thành, toát ra tinh huyết sắc bén, nhuệ khí bức người. Khi đó nàng ở trên thành lâu xa xa nhìn liếc mắt một cái, từ đây trái tim liền bén rễ nảy mầm.
Diệp Trạch nhìn hai đứa cháu ngoại, đặc biệt là Tiêu Giản, phảng phất như nhìn thấy ấu muội. Trong hốc mắt hắn từ từ ngấn lệ nóng.
Diệp Trạch ngoảnh qua một bên đầu, chớp chớp mắt.
“Ngươi là biểu đệ Tiêu Giản sao?” Thạch bà bà mới vừa đi theo vào cửa, không đợi mọi người nói chuyện, Diệp Thiên Trung đã kích động mà chạy tới trước mặt Tiêu Giản.
Đệ đệ!
Loại đệ đệ ngoan ngoãn nghe lời như thế này, rốt cuộc hắn cũng có rồi!!
Diệp Thiên Trung chỉ lớn hơn Tiêu Giản hai tuổi, lại cao hơn cậu bé một cái đầu. Hơn nữa từ nhỏ hắn tập võ, thân thể nhỏ nhắn càng chắc nịch hơn so với Tiêu Giản đang ốm yếu.
Tiêu Giản bị một tiểu ca ca đột nhiên vọt tới trước mặt khiến sợ giật mình, vội vàng né tránh sau chân ca ca.
Mặc dù Tiêu Giản được trong nhà nuông chiều nên tính tình càng hào phóng hơn một chút, nhưng từ nhỏ cậu bé vẫn là một đứa trẻ hướng nội, lần đầu gặp mặt người xa lạ còn có chút thấp thỏm, có điều sau khi quen thuộc có thể cởi mở hơn.
Tiêu Giản ôm lấy đùi ca ca, từ phía sau ca ca ló đầu ra, tò mò nhìn Diệp Thiên Trung: “Ta tên là Tiêu Giản, ngươi là ai vậy?”
“Ta là Diệp Thiên Trung, ta là ca ca ngươi, về sau ta sẽ che chở cho ngươi!” Diệp Thiên Trung vỗ vỗ ngực, vẻ mặt kiêu ngạo.
Tiêu Giản chớp chớp mắt, nói lặp lại: “Ca ca?” Hắn lại ngửa đầu nhìn phía Tiêu Thái.
Tiêu Thái xoa xoa lưng cậu bé, đẩy cậu bé ra khỏi người mình: “Đây là người ta ta đã nói với đệ, là tiểu biểu ca của nhà cữu cữu.”
“Tiểu biểu ca.” Tiêu Giản đứng ở trước mặt Diệp Thiên Trung, ngoan ngoãn mà gọi.
“A! Biểu đệ!” Diệp Thiên Trung cao hứng kéo Tiêu Giản đi về phía Tề Đồng, “Nương! Con cũng có đệ đệ rồi!”
Khuôn mặt Tề Đồng tràn đầy nụ cười mà ôm lấy hai đứa trẻ nhỏ: “Được, được, được, vậy con phải chăm sóc tốt cho đệ đệ đó.”
Chờ hai đứa nhỏ nói xong, Tiêu Thái mới cùng Phó Nguyệt, Thạch bà bà hành lễ.
“Được rồi, được rồi, được rồi, mau ngồi xuống đi.”
Diệp Trạch: “Trên đường đi có thuận lợi không?”
Tiêu Thái: “Có đám người Diệp An bảo hộ, dọc đường đi mọi việc đều yên ổn cả.”
“Đã tới nơi này của cữu cữu, các ngươi cứ an tâm mà ở lại. Thiếu cái gì chỉ cần nói một tiếng là được.”