Từ thành Thạch Châu đi hướng Vân kinh, trên đường kỳ thật tạm coi như thái bình, đặc biệt hai năm trước triều đình phái người diệt phỉ, người đi đường đi buôn bán cũng nhiều hơn. Phó Nguyệt phân chia bạc đặt ở trong tay mọi người, như vậy có thể tránh cho việc ngoài ý muốn xuất hiện, hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mỗi người trong tay có tiền cũng không hoảng hốt.
Ngày thứ hai, Diệp An lại lần nữa dẫn người cùng xe ngựa đi tới chỗ cửa hậu viện của Tiêu gia.
Dũng Nghị Công Phủ phái tới đây ba chiếc xe ngựa, đều là loại tốt nhất trong phủ. Những trang trí bên ngoài đều được cố ý dỡ xuống, có vẻ vô cùng mộc mạc, nhưng bên trong lại ẩn giấu không gian lớn, thoải mái và rộng rãi.
6 người mà Diệp An mang đến đều là hộ vệ có thân thủ mạnh mẽ được lựa chọn cẩn thận từ trong phủ. Không chỉ như thế, những lúc cần thiết, bọn họ còn có thể bảo hộ thương đội vận chuyển lá trà suốt một đường cùng nhau đi vào kinh.
Trong đại thư phòng, Phó Nguyệt gọi Thạch Dương vào, lấy ra ba trăm lượng cho hắn.
Phó Nguyệt: “Số ngân phiếu này ngươi cất giữ cẩn thận, nguyên liệu nấu ăn cần thiết mỗi ngày A Thái ca đã thỏa thuận ổn thỏa, cứ dựa theo giá cả ban đầu để thanh toán vào mỗi tháng. Nếu có vấn đề gì, A Thái ca sẽ mang ngươi đi gặp mặt những hộ buôn bán đó, ngươi nhớ kỹ hết chưa?”
Thạch Dương nghiêm mặt nói: “Sư phụ, ta đã nhớ kỹ hết rồi. Có chuyện gì ta sẽ tới cửa trao đổi.”
“Được rồi, tiệm vải Lý Ký, Uông đại công tử còn có trưởng thôn cùng sư phụ, chúng ta đều đã nói qua trước rồi. Nếu ngươi có việc gì cũng đừng tự mình gánh chịu, có thể tìm bọn họ thương lượng.”
Thạch Dương lại gật gật đầu lần nữa, nhớ kỹ những lời dặn của sư phụ.
“Số bạc mà cửa hàng mỗi ngày kiếm tiền ngươi cũng có thể dùng trước để quay vòng, nhớ ghi chép lại là được.” Nói rõ việc xong, Phó Nguyệt đứng dậy vỗ vỗ bả vai Thạch Dương.
Chỉ thoáng như trong nháy mắt, Thạch Dương đã cao hơn nàng một cái đầu.
“Được rồi, ta cũng không còn chuyện gì khác có thể dặn dò, ngươi cứ dựa theo dáng vẻ vốn có mà làm là được. Chăm lo tốt cho chính mình cùng A Mãn nhé!”
Thạch Dương khó khăn lắm mới thích ứng với ngôi nhà mới, hắn cũng luyến tiếc mọi người rời đi. Nhưng cửa hàng không thể không có người, hắn sẽ thay thế sư phụ canh giữ cẩn thận!
Sự nồng nhiệt trong mắt Thạch Dương nghẹn lại, trịnh trọng mà hứa hẹn: “Sư phụ ngài cứ yên tâm đi, trong nhà ta sẽ trông chừng cho ngài.”
“Được!”
Hai người đi ra thư phòng, Tiêu Thái đã cùng Diệp An, Thạch bà bà dọn lành lý của bọn lên trên chiếc xe ngựa đầu tiên.
Phó Nguyệt ngồi trên chiếc xe ngựa thứ hai, Thạch bà bà cùng Tiêu Giản, Diệp An cùng Tiêu Thái ngồi ở bên ngoài điều khiển xe ngựa; còn lại chiếc xe ngựa thứ ba là để cho các hộ vệ thay phiên nghỉ ngơi, hai người lái xe, hai người khác cưỡi ngựa hộ vệ ở hai bên sườn xe, hai người còn lại nằm ở trong xe nghỉ ngơi, do đó bảo đảm toàn bộ các ngày di chuyển đều có người canh giữ.
Thạch bà bà ôm Nhu Nhu chờ ở bên cạnh xe ngựa, Tiêu Giản dựa sát vào bà.
Tiêu Thái bước tới nói với Phó Nguyệt: “Đồ vật đều sắp xếp xong rồi.”
Phó Nguyệt: “Chúng ta cũng nói xong, đi thôi.”
Thạch Dương cùng Thạch Mãn đưa bọn họ đi ra ngoài viện.
Thạch bà bà trước lúc lên xe còn không nhịn được lại dặn dò Thạch Mãn một lần nữa: “A mãn, cháu phải nghe lời ca cháu nói nhé! Đừng nghịch ngợm đừng chạy loạn.”
Anan
Thạch Mãn sụt sịt cái mũi, trong mắt ngấn chút lệ nói: “Nãi nãy cứ yên tâm, cháu sẽ nghe lời ca ca nói!” Nàng rất lưu luyến nãi nãi cùng phu nhân…
Thạch bà bà cũng đỏ ửng khóe mắt, bà chưa từng tách khỏi bọn nhỏ với thời gian lâu như vậy.
Thạch bà bà lại nói với cháu trai lớn rằng: “A Dương, cháu đừng quá nuông chiều muội muội cháu, còn có… chăm lo tốt cho chính mình nhé!”
Thạch Dương dắt lấy muội muội, để cô bé dựa vào hắn: “Cháu biết rồi, nãi nãi mau vào đi.”
Nhìn Thạch Dương Thạch Mãn một lần sau cùng, Thạch bà bà mới vào trong xe.
“Đi” ba chiếc xe ngựa chậm rãi khởi hành.