Nương tử hắn không phải là người có thể chịu khổ sớm đi tối về.
"Ai cần chàng nuôi?" Thôi Đào Nhi đảo mắt xem thường, trong lòng lại hơi vui vẻ: "Đáng ghét, ngủ đi ngủ đi."
Trong đầu Thôi Đào Nhi có một chút tâm tư nho nhỏ, nhưng mẹ chồng và trượng phu đều không đồng ý, Thôi Đào Nhi chỉ có thể không can tâm tình nguyện kìm chế lại.
Sáng sớm hôm sau, Trương thẩm liền ra ngoài đi xem nhà được chọn ra thay cho Phó Nguyệt.
Trương thẩm không nói thẳng chuyện Phó Nguyệt muốn tuyển người, bóng bóng gió tìm hiểu trước tình hình mấy nhà này.
Nếu có người đang quá bận việc ở nhà, Trương thẩm dứt khoát coi như là lang thang la cà, không hề đề cập đến chuyện khác.
Nói chuyện được với ba bốn nhà, Trương thẩm nhớ nghĩ từng người trong lòng. Quay về lại thương lượng cùng Tôn thúc một phen. Tôn thúc lại giúp bà gạch bỏ một hai nhà. Mấy thẩm tử mấy nhà này vẫn ổn, nhưng trong nhà luôn có người không trung thực.
Đề phòng trước không thừa, đây lại là chọn cho Tiêu gia, bọn họ càng phải thận trọng.
Cuối cùng Trương thẩm chọn được người con dâu không muốn tái giá của Bạch gia, Phương Phương.
Ba người cô nhi quả phụ của Bạch gia sống nương tựa lẫn nhau, nhưng khó khăn nữa, hai nữ nhân cũng chống đỡ được gia đình này.
Trương thẩm chính là nhìn trúng tính cách nội liễm kiên cường của nàng. Người có thể làm không sợ khổ, lại là người thận trọng. Huống hồ đại gia hoả cũng thương xót thay nhà bọn họ, có thể kéo giúp thì kéo giúp một phen.
Sau khi nghe Trương thẩm giải thích ý đồ bà đến, thẩm tử Bạch gia cùng Phương Phương đều kích động không biết làm cái gì mới tốt.
Thẩm tử Bạch gia liền cầm lấy hai tay Trương thẩm, nói năng lộn xộn mà cảm ơn: "Có thể làm... Nó có thể làm... Ta, chúng ta... Phương Nhi, mau đến cảm ơn Trương thẩm của ngươi!"
Anan
Phương Phương vành mắt đỏ hoe, run giọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Trương thẩm, con nhất định sẽ tận tâm hết sức làm việc."
Trương thẩm hiền từ cười nói: "Không có gì, ta chỉ là động động mồm mép, còn phải để Tiểu Nguyệt xem qua mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng."
Trương thẩm ung dung nói, nhưng người nhà Bạch gia vẫn ghi tạc ân tình của bà vào lòng.
"Vậy ta về trước, qua hai ngày nữa ta dẫn ngươi đến gặp Phó Nguyệt." Trương thẩm đứng dậy.
Phương Phương liên tục gật đầu, tiễn Trương thẩm ra ngoài cửa.
Đợi Trương thẩm đi rồi, thẩm tử Bạch gia cùng Phương Phương vẫn còn đang kích động.
Thẩm tư Bạch gia dịu dàng nhìn về phía con dâu, trong nụ cười cất giấu sự bi thương: "Ngươi đó, đến nhà của chúng ta, bị liên lụy..."
Đứa con dâu xinh đẹp hợp lòng người phải thủ tiếc cho đứa con chế.t sớm, là Bạch gia bọn họ có lỗi với nàng.
Nhưng nhìn đứa nhỏ hai tuổi gầy yếu trong lòng n.g.ự.c con dâu, nàng lại vui mừng vì cháu trai nhỏ vẫn còn mẹ
Phương Phương ôm chặt lấy con, mím môi nói: "Nương cũng đừng nói lời này, việc Trương thẩm nói mỗi ngày chỉ có hai tiếng, con đi bộ nhanh một chút, buổi sáng tối còn có thể làm việc nhà."
Thẩm tử Bạch gia: "Nếu thật sự có thể làm, ngươi có thể thêu chữ thập cùng việc trong cửa hàng là tốt rồi, việc năng trong nhà còn có tiểu bảo còn có ta mà, xương cốt cơ thể của ta vẫn rất khỏe mạnh."
Mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn nhau cười.
Phương Phương dịu dàng ôm đứa con trong tay, mặc dù chồng ra đi sớm, nhưng ngày nàng đến Bạch gia sống còn thoải mái hơn khi ở nhà.
Mẹ chồng không khắc nghiệt, đứa con lại ngoan ngoãn, ngày khổ một chút thì sợ gì, nàng mới không tái giá đâu, chỉ ở vậy nuôi gia đình này!
Huống chi, từ khí nàng nhận việc thêu chữ thập, trong nhà mỗi tháng đều có khoản thu nhập, trái lại vẫn tốt rất nhiều. Sau này mỗi tháng có thêm nửa lượng... Ngẫm lại hai việc tốt này đều có liên quan đến Phó Nguyệt, Phương Phương trong lòng hừng hực.