Cỗ xe kia đang dừng trước cửa viện Tiêu gia, lại chỉ đích danh ra tên, cho thấy trước khi tới cũng đã thăm dò qua.
Thạch bà bà gật đầu: "Là lão gia nhà ta."
Gã vai vặt có vóc dáng to lớn xoay người bẩm báo với người trong thùng xe: "Ngô thúc, đúng là người này."
Phó Nguyệt cùng Thạch bà bà đồng loạt nhìn về phía bức màn động kia.
Một người đàn ông trung niên, tướng mạo bình thường vịn xe ngựa đi xuống. Chân trái của ông ta hành động có chút khập khiễng, biên độ không lớn nhưng vẫn có thể nhìn ra.
Dáng vẻ ông ta thản nhiên đến gần, khuôn mặt bình tĩnh ôn hoà.
Nhìn trang trí của cỗ xe ngựa và phong thái này, hẳn không phải là một người bình thường.
Nhưng Phó Nguyệt nhớ lại một phen, không hề có ấn tượng, người này nàng chưa từng gặp qua.
Phó Nguyệt giao đứa nhỏ cho Thạch bà bà ôm, tự mình đi lên trước một bước, lịch sự thăm dò: "Không biết ngài tìm phu quân nhà ta có chuyện gì?"
Ngô thúc thản nhiên đánh giá nữ tử trước mặt: "Có cố nhân đến thương lượng chuyện cũ thôi."
Phó Nguyệt: "Vậy không khéo, phu quân đang ở tửu lâu tiếp khách, có lẽ đến chiều mới có thể trở về."
"Nếu ngài có chuyện quan trọng cần thương lượng, có thể trực tiếp đến tửu lâu Hà Ký."
Bây giờ trong nhà chỉ có hai nữ nhân cùng đứa nhỏ, Phó Nguyệt sẽ không đưa hai người đàn ông xa lạ không rõ lai lịch này vào nhà làm khách.
Đối với thái độ lịch sự lại cẩn thận của Phó Nguyệt, Ngô thúc không cảm thấy mình bị xúc phạm, ngược lại còn có chút thưởng thức thái độ thận trọng thoải mái lại nền nã của nàng.
Sắc mặt Ngô thúc dịu lại, khẽ cười nói: "Không sao, là Ngô mỗ đột nhiên đến quấy rầy. Nếu Tiêu công tử không ở đây, ngài mai Ngô mỗ lại đến thăm."
Ánh mắt Ngô thúc dừng trên tã lót của Nhu Nhu, dịu dàng cười hỏi: "Hôm nay là tiệc đầy tháng của thiên kim quý phủ sao? Khi đi hỏi đường có nghe thấy một thương nhân gần đó nhắc đến."
"Là lễ đầy tháng của tiểu nữ."
"Diệp An?" Ngô thúc xoay người gọi gã sai vặt.
Diệp An thông minh lập tức lấy gói quà tặng cố ý đi mua vào lúc đứng đợi khi nãy
Ngô thúc: "Chút quà mọn, không bằng thành ý, mong hãy nhận cho."
Phó Nguyệt: "Vô công không nhận lộc. Ngài quá khách khí rồi, cái này ta không thể nhận."
"Chỉ là mua chút đồ ăn cho tiểu thiên kim chơi trên đường thôi, cũng không phải lễ vật chân chính gì. Hôm nay Ngô mỗ tuỳ tiện đến chơi, phu nhân chớ trách."
Nói xong, Ngô thúc thức thời trở về xe ngựa, vẫn chưa yêu cầu vào Tiêu gia.
Đã tìm lâu đến vậy, sao lại để ý việc đợi thêm một ngày chứ.
Ngô thúc nghĩ đến vui mừng kêu Diệp An: "Diệp An, đi thôi!"
Diệp An vội vàng đem đồ nhét vào tay Thạch bà bà, nhảy lên tấm ván xe, lái xe ngựa "Lọc cọc" rời đi.
Anan
Hai người này giống như chủ tớ, đến một cách kỳ quái đi lại vội vàng, nhất thời Phó Nguyệt cũng mờ mịt.
Lúc này Nhu Nhu bị đói tỉnh, ở trong lòng Thạch bà bà khóc lớn.
Phó Nguyệt bất chấp những thứ khác, trước ôm cô bé vào lòng, khẽ dỗ dành.
Thạch bà bà cầm hộp quà bị nhét trong tay, hỏi Phó Nguyệt: "Phu nhân? Con xem này..."
Người đã đi rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích, đợi ngày mai họ đến sẽ rõ.
Phó Nguyệt: "Nhu Nhu đói bụng rồi, chúng ta về trước đi."
"Đi, mau vào thôi."
Mở cửa viện, Phó Nguyệt chơi với Nhu Nhu một lát. Thạch bà bà thì lại chuẩn bị nguyên liệu cho món điểm tâm ngày thứ hai.
Qua nửa ngày, Phó Nguyệt để Nhu Nhu chơi mệt đã ngủ say vào cái nôi nhỏ của bé.