Phó Nguyệt nhét hai tờ giấy vào lại tay Tiêu Thái, chôn mặt trong chăn cười trộm: "Ta thấy mấy cái này đều rất hay, còn phải để A Thái ca vất vả chọn một cái. Thời gian không còn nhiều đâu nha..."
Tiêu Thái bất đắc dĩ lại nuông chiều nhìn chằm chằm núi nhỏ trên giường.
Nương tử mặc kệ chuyện này, hắn còn có thể làm sao?
Được rồi, từ từ nghĩ vậy...
Sau khi được Phó Nguyệt nhắc nhở, Tiêu Thái không có việc gì làm liền lấy sách cẩn thận lật xem bản ghi chép.
Người trong nhà đều biết hắn đang chọn tên cho bảo bảo, cũng thường xuyên sáp lại đưa ra một ít ý kiến.
Có việc bận, nhất thời, trong nhà không còn quá căng thẳng như trước nữa.
Hai mươi bốn tháng hai là sinh nhật 21 tuổi của Tiêu Thái, trong nhà không quá nhiều việc, chỉ mời sư phụ Tôn Trường Minh đến ăn mừng.
Phó Nguyệt không tiện di chuyển, Tiêu Thái cũng không chịu để nàng làm việc quá sức.
Sinh nhật lần này của Tiêu Thái, Phó Nguyệt chỉ tự mình chuẩn bị một cái áo lót, mềm mại thoải mái. Tốn mất khoảng hai ba tháng mới dần dần làm xong.
Mặt khác lại bảo Thạch Dương đi hiệu sách chọn giúp nàng mấy quyển binh thư.
Trước đó từng nghe Tiêu Thái nói sư phụ dạy hắn võ nghệ săn thú, cũng nhắc đến một số câu chuyện trong binh thư. Tiêu Thái còn mang những câu chuyện mà hắn nhớ kể cho bảo bảo nghe.
Thấy hắn hứng thú, Phó Nguyệt liền muốn mua cho hắn hai cuốn để xem thử.
Ăn sinh nhật ca ca làm Tiêu Giản nghĩ đến phải có bữa lẩu ngon lành kia hồi sinh nhật cậu, liền đề xuất lần này vẫn ăn lẩu.
Đôi mắt Tiêu Giản mong đợi nhìn bọn họ, giống như đã lâu họ chưa ăn vậy.
Thật ra từ lúc quay về, khi rảnh rỗi trong nhà thỉnh thoảng lại ăn một hai lần.
Thấy bộ dạng cợt nhả kia của cậu, Phó Nguyệt buồn cười đồng ý.
"Thạch bà bà! Tẩu tử nói đêm nay chúng ta ăn lẩu, cháu đến giúp bà nha!" Phó Nguyệt vừa đồng ý, Tiêu Giản liền lao xuống bếp báo cho Thạch bà bà.
"Biết rồi, Thạch bà bà chuẩn bị liền đây!"
Bữa tối, Phó Nguyệt chỉ chấm một chút lẩu cay, canh xương của Thạch bà bà ninh cũng càng ngày càng ngon.
Tiệc sinh nhật hôm nay, mọi người sum họp ăn mừng, trong lòng Tiêu Thái cũng vui vẻ, uống với sư phụ một chút rượu giúp vui. Liên luỵ đến Thạch Dương cũng bị bọn họ bắt uống hai ngụm. Có điều uống được hai ngụm, mặt cậu đỏ bừng lên ho khan, vội vàng uống một tách trà lớn.
Tôn Trường Minh cười sảng khoái nói: "Tiểu tử ngươi không được rồi, còn phải luyện thêm đó!"
Sau khi bữa tiệc náo nhiệt kết thúc, Tôn Trường Minh bị bọn họ giữ lại ở với Tiêu Giản.
Tôn Trường Minh gật đầu ôm lấy Tiêu Giản: "Vậy ta dẫn A Giản đi rửa mặt."
Ánh trăng treo đầu ngọn cây, trong mảnh sân yên lặng của Tiêu Gia, đột nhiên truyền đến tiếng kêu đau đớn.
Phó Nguyệt nắm chăn, bị đau bụng đến tỉnh.
Nàng vừa la, Tiêu Thái đã bừng tỉnh.
"Tiểu Nguyệt, nàng sao vậy?"
"Phù phù... ô... A Thái ca, ta... bụng đau."
Thấy nàng kêu đau, Tiêu Thái bật người ngồi dậy, xốc chăn lên.
Anan
Chỗ đệm dưới thân Phó Nguyệt đã ướt đẫm.
Vỡ ối rồi...
Sắp sinh rồi...
Tiêu Thái luống cuống chân tay, vành mắt hắn đỏ hoe buộc mình phải tỉnh táo lại.
Tiểu Nguyệt vẫn đang đau, hắn không thể loạn... Hắn phải... Đúng rồi! Gọi người! Mời bà đỡ!
Tiêu Thái đắp chăn lại cho nàng, ôm lấy Phó Nguyệt chạm vào trán nàng, khàn giọng nói: "Tiểu Nguyệt đừng sợ, ta đi gọi người đến, đừng sợ ha!"
"Phù... Được, chàng đi đi."
Tiêu Thái ngay cả giày cũng không mang trực tiếp giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, vừa chạy ra mở cửa vừa hô: "Thạch bà bà! Tiểu Nguyệt sắp sinh! Ta đi mời bà đỡ, A Dương đệ đi mời đại phu!”