Phó Nguyệt nghĩ nghĩ, cho nàng đề ra cái đề xuất nhỏ: “Trương thẩm, kỳ thật việc này cũng không cần vội. Thẩm có thể tìm vài người cùng nhau làm trước. Tiệm vải sẽ tính tiền sau khi nhận lại hàng.”
Có vàng thau bạc trắng sờ sờ trước mắt, chắc chắn những người đang còn do dự sẽ tranh nhau làm.
Trương thẩm ghi tạc từng câu từng chữ nàng nói trong lòng, càng cân nhắc càng cảm thấy Phó Nguyệt nói đúng.
“Haiz! Ta sẽ làm như vậy.”
Thôi Đào Nhi ngồi ở bên cạnh dỏng tai lên nghe, trong lòng thầm nghĩ ngày mai sẽ về nhà mẹ đẻ khuyên nhủ tẩu tử và nương, không thể bỏ lỡ chuyện tốt này được.
Vương Thục cũng có ý định này, nếu muội muội của nàng học xong cũng có thể tích cóp một ít tiền làm của hồi môn.
Đáng tiếc nhà nàng ở thôn bên cạnh, không biết bà bà có đồng ý cho bọn họ kéo người nhà mình lên hay không.
Ngồi được một lát thì Tiêu Thái xuống núi.
“Trương thẩm! cháu tới đón nương tử cháu.”
“Mau tiến vào, mau tiến vào, Tiểu Nguyệt đang ngồi ở trong phòng ấy.”
Tiêu Thái bước nhanh vào hỏi: “Nương tử, mọi người nói chuyện xong rồi sao?”
“Xong rồi.” Phó Nguyệt cầm tay nải đứng lên, “Chúng cháu đi trước nhé Trương thẩm.”
Trương thẩm: “Sắp tới giờ ăn cơm rồi, các cháu ở lại nhà thẩm ăn cơm đi.”
“Không cần đâu, sau khi A Giản tan học sẽ ở nhà chờ chúng cháu.”
Nhắc tới đứa trẻ, Thôi Đào Nhi đột nhiên kêu lên: “Ai nha, ta quên đi đón Đại Ngưu và nhị hầu rồi”
Phó Nguyệt nhìn nhìn sắc trời, cười nói: “Vẫn còn thời gian, đại tẩu tử đi cùng bọn muội vào thành đi.”
“Đi đi đi.”
Chờ ba người bọn họ vào thành đã là thời gian bọn nhỏ tan học.
Thôi Đào Nhi muốn rẽ đường đi về phía nam thành, Tiêu Thái và Phó Nguyệt thì trực tiếp đi về phía đông thành.
Thôi Đào Nhi nghi hoặc: “Bọn muội không cùng đi đón A Giản sao?”
Phó Nguyệt lắc đầu, dịu dàng giải thích: “Người trong nhà đã đi đón A Giản về rồi, tẩu tử mau đi đi.”
“Vậy ta đi trước, lần sau mang dẫn A Giản đi cùng tới nhà ăn cơm nhé!”
Không thấy Tiêu Thái và Phó Nguyệt đi đón, Thôi Đào Nhi hơi nghi hoặc không biết ai đi đón A Giản. Có điều đây là chuyện của nhà người ta, nàng liền biết ý không hỏi nhiều.
Hiện tại việc đưa đón A Giản mỗi ngày ở Tiêu gia đều bị Thạch Dương ôm lấy.
Từ khi trong nhà có thêm hai ca ca tỷ tỷ, Tiêu Giản rất vui vẻ.
A Dương ca ca cùng A Mãn tỷ tỷ sẽ cùng chơi đùa với cậu bé, có đôi khi Thạch Dương còn dẫn hai người bọn họ đi ra cửa dạo quanh những nơi gần đó.
Thạch Dương năm nay gần mười lăm tuổi, cũng coi như là đứa trẻ trưởng thành, xử sự nhanh nhạy. Phó Nguyệt cũng yên tâm để hắn dẫn bọn nhỏ đi chơi.
Chờ đến khi Tiêu Thái và Phó Nguyệt về tới nhà, Thạch bà bà đã chuẩn bị xong bữa tối.
Tiêu Giản đang ngồi ở một gian đại thư phòng khác trong chính đường để tập viết chữ.
Cậu bé vừa viết chữ, vừa dạy huynh muội Thạch gia.
Hai huynh muội Thạch gia chưa bao giờ được đọc sách, mỗi buổi tối Tiêu Giản tập viết một lát thì bọn họ sẽ ngồi hóng ở bên cạnh, nghiêm túc lắng nghe.
Trong thư phòng có giấy bút, Phó Nguyệt cũng bảo bọn họ tự lấy mà tập viết.
Nhưng huynh muội Thạch gia cảm thấy chính mình không thể làm hỏng những thứ này, nên không dám sử dụng.
Phó Nguyệt nói: “Học chữ mà chỉ nghe không viết, sao ngươi có thể biết được chữ chứ?”
Thạch Dương cúi đầu.
Chủ nhà tình nguyện dạy bọn họ biết đọc biết viết, hắn đã rất thỏa mãn rồi.
Lúc này, đột nhiên Tiêu Giản nghĩ tới bảng cát tập viết chữ bảo bối của mình.
Cậu bé chạy về căn phòng phía tây, lấy bảng cát tập viết chữ từ trên giá mang qua.
“Đây là thứ mà ca ca và tẩu tử làm cho ta lúc ta vừa mới bắt đầu học chữ.” Cậu bé chỉ vào bảng cát nói với huynh muội Thạch gia: “Các ngươi có thể dùng nó học tập trước, về sau cũng có thể tập viết chữ trên giấy tuyên thành giống ta.”
Sa bàn có thể tập viết chữ lặp đi lặp lại, hai huynh muội Thạch Dương cao hứng mà nhận lấy.
Sau đó, Tiêu Giản tiện thể ôn lại bài tập mà ban ngày tiên sinh giảng dạy lại lại cho bọn họ nghe.
Bộ dạng làm tiểu phu tử ra dáng ra hình, có khi Tiêu Thái cũng sẽ ngồi nghe cùng.
Anan
Vì thế, ban ngày Tiêu Giản học càng chăm chú, rất nhiều lần đều được phu tử khen ngợi.