Sau cơn mưa tầm tã đêm ấy. Vui thì vui thiệt đó. Nhưng bệnh thì mệt thiệt đó.
Tôi đã bị sốt liên tiếp nhiều ngày liền rồi. Tại sao tôi lại là người bị bệnh cơ chứ?
Tất nhiên "kẻ chủ mưu" phải chăm sóc cho tôi. Thế nên mấy ngày này tôi chỉ việc nằm trong đống chăn của hắn ăn và ngủ.
Trong lúc tôi bị bệnh thì Alec có thường xuyên đề cập đến vấn đề tại sao hôm đó tôi lại xúc động đến phát khóc.
Cái tên đáng ghét này vốn đã biết rõ rồi còn hỏi.
Những lúc như thế tôi thường giả nai sang chuyện khác.
Rồi cuối cùng thì virus cảm cúm cũng bay ra khỏi người tôi. Và Alec nhân cơ hội này hỏi tôi thêm một lần nữa. Tôi biết viện cớ gì để trốn tránh hắn bây giờ?
- Oralie đừng nói là định thất hứa đấy nhé! - Alec cong môi diễu cợt.
- Tôi... Tôi.... - tôi ngượng đỏ cả mặt, ấp úng
Alec bật cười thành tiếng. Xoa xoa đầu tôi. Làm mái tóc rũ rượi của tôi rối cả lên.
- Oralie đã đánh cắp trái tôi rồi giờ tính không chịu trách nhiệm à? - hắn câu môi tỏ vẻ hờn dỗi.
- Trách... trách nhiệm gì chứ - tôi ấp úng nói - chẳng phải là sinh lí anh quá yếu hay sao?
- Phụt... - ngụm nước trong miệng hắn suýt nữa thì phun ra.
Hắn bật cười thật lớn.
Đây là lần đầu tôi thấy hắn vui vẻ như thế. Tôi bất giác cũng cười theo.
Hắn kéo tôi ngã nhoài xuống lớp chăn rồi ôm tôi vào lòng.
Cả người tôi bắt đầu nóng lên. Thú thật là da mặt tôi mỏng lắm.
Tôi càng cố vùng vẫy để thoát ra thì hắn càng siết chặc tôi hơn.
Hắn nhẹ giọng bảo
- Ngủ sớm đi. Mai em còn phải cùng tôi đi hẹn hò nữa.
Mặt tôi vốn đã đỏ nay càng thêm đỏ. Nhưng cái cảm giác được ma cà rồng ôm cũng không lạnh lắm nhỉ.
Nằm trong vòng tay của Alec tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
- --------
Lúc trước Alec hầu như đã đưa tôi đi thăm quan gần hết đất nước Italia. Hôm nay chúng tôi cũng đi đến những nơi đó. Nhưng sao cảm giác lại khác nhỉ?
A! Đó là do tôi đã có bồ rồi.
Chúng tôi cùng nhau tay trong tay dạo phố. Cái cảm giác này thật ấm áp.
Đứng trên cây cầu nối hai bờ của dòng sông Venice xinh đẹp. Chúng tôi tay đan vào nhau.
Tôi khẽ nở một nụ cười hạnh phúc. Alec hôn nhẹ lên trán tôi. Mặt anh ấy hiện lên vẻ mặt ranh mãnh thường thấy.
- Oralie, tôi có điều muốn nói với em - giọng anh ấy bỗng trở nên nghiêm túc đến kinh ngạc.
Không lẽ là muốn cầu hôn tôi đó chứ? Nghĩ đến đây tôi có chút căng thẳng.
Bỗng nhiên tôi thấy mắt mình nhòa đi. Đầu tôi như có hàng nghìn con kiến đang ăn lấy cơ thể tôi vậy
Tôi mất ý thức ngã xuống. Bên tai tôi còn văng vẳng tiếng hét của Alec.
Tôi chìm vào hôn mê