‘ Anh sẽ buông tay để em được bay vút lên
Đôi cánh của em không nên ở mãi một nơi nào đó...’
********
“ Đứng lại! “. Giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo của Kỳ Tuyết vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, Lan Nhi thì khiếp sợ nhìn tiểu thư nhà mình. Căn phòng tân hôn giờ đây vô cùng yên lặng, đến mức còn nghe rõ cả tiếng tim đập của ba người.
Hiên Viên Vũ bước chân đi đến cửa thì khựng lại, quay đầu nhìn thân ảnh nhỏ bé mặc y phục đỏ rực ngồi bình thản trên giường kia, giống như những lời vừa rồi không phải do nàng nói vậy! Ánh mắt hắn như có hàng ngàn tia sét lạnh bắn về phía nàng. Lan Nhi đứng bên cạnh nín thở nhìn tiểu thư nhà mình, lo lắng gọi nhỏ: “ Tiểu thư! “.
Kỳ Tuyết trực tiếp bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của Hiên Viên Vũ, nàng vẫn ngồi đó, nhẹ nhàng như có như không, nói:
“ Ngài còn chưa có tháo khăn hỉ cho ta! “.
“ Là ngươi kêu bản Thái Tử? “. Thân ảnh của hắn cũng vì câu hỏi vừa rồi mà dần dần tiến về phía giường. Ánh mắt hơi say của hắn dấy lên chút ngọn lửa nhỏ. Kỳ Tuyết không nói gì, chỉ lặng im nhìn bóng dáng hắn đang tiến đến chỗ mình.
“ A! “. Cổ trắng ngần của Kỳ Tuyết bỗng bị một bàn tay có dùng lực khá mạnh bóp chặt, khăn hỉ bị tay kia của Hiên Viên Vũ xốc lên một cách thô bạo. Dưới ánh nến lập loè, trước mắt Hiên Viên Vũ hiện ra khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt, bàn tay hơi khựng lại một chút. Nhưng trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên hình ảnh bi thương của người kia, ánh mắt hắn tràn đầy thống khổ, lực ở bàn tay đang hơi lỏng lại siết chặt thêm hai phần.
Sắc mặt Kỳ Tuyết trắng bệch, không chút huyết sắc, mắt nàng vẫn nhắm nghiền lại dù cho khăn hỉ đã bị tháo ra. Tay nàng nắm chặt cổ tay của Hiên Viên Vũ, miệng khó nhọc thốt lên:
“ Ngươi,... Buông... Buông ta ra! “.
“ Trên đời này, ngoại trừ nàng ấy ra thì không ai có quyền ra lệnh cho bản Thái Tử, ngươi hiểu không? “. Nhắc đến người kia làm cho hắn thực đau lòng, thực thống khổ.
Nàng không chú ý lời nói kỳ lạ của hắn, càng nghe không hiểu những lời hắn vừa nói, nàng chỉ biết rằng tính mạng mình giờ đây đang bị đe doạ bởi một người mà nàng không hề quen biết. Đến bây giờ, ấn tượng của nàng về Hiên Viên Vũ chính là một tên bại hoại, cậy quyền mà bắt nạt phụ nữ, trong đầu nàng mơ hồ xuất hiện những hình ảnh như thước phim quay chậm,mờ nhạt nhất là khung cảnh toàn thi thể người, máu, rất nhiều máu, nhưng có người luôn nắm tay nàng, thật đẹp, bàn tay đó thật đẹp, nhỏ nhắn mà trắng nõn! Nàng không nhìn rõ khuôn mặt người đó...
“ Tiểu thư, a, Thái Tử, cầu người, thứ lỗi cho Thái Tử Phi, nàng là mới vào phủ, còn chưa học hết lễ tiết, nô tì van cầu người tha cho nàng lần này! “. Lan Nhi khuôn mặt đẫm lệ quỳ xuống, liên tục dập đầu, dập đến mức trán đã bắt đầu chảy máu.
Kỳ Tuyết vẫn nhắm mắt, cả cơ thể đều đã bị Hiên Viên Vũ kéo lên.
“ Lan Nhi, không cần,... Em không cần van cầu hắn, hắn là ác thú... Khụ! “. Kỳ Tuyết đã bắt đầu cảm thấy khó thở, trước mắt bắt đầu loạn lên, mọi thứ đều thật mơ hồ! Đến khi thấy mắt nàng đã nhắm nghiền lại, Hiên Viên Vũ mới thô bạo quăng nàng ném thật mạnh xuống sàn, thật may là sàn được trải bằng lông cừu, nên cơ thể nàng chỉ hơi ê ẩm một chút. Lúc này, Kỳ Tuyết nặng nhọc nhoài người dậy, ôm cổ hít lấy hít để không khí. Lan Nhi mặc kệ cái trán chảy máu mà bò đến chỗ của nàng, sửa sang lại hỉ phục xộc xệch, vội vã hỏi:
“ Thái Tử Phi, người không sao chứ? “. Nhắc đến ba chữ ‘ Thái Tử Phi ‘ kia của Lan Nhi giống như là đã động đến tâm của Hiên Viên Vũ, hắn ta đôi mắt tràn ngập lửa giận, cười trào phúng hai cái:
“ Câm miệng, Thái Tử Phi? Ha ha... Ngoài nàng ấy ra thì trong mắt ta, ai cũng không xứng làm Thái Tử Phi. Lần sau không cho phép ngươi gọi nàng ta là Thái Tử Phi, nếu không thì đừng trách bản Thái Tử độc ác! “.
Sau khi xác định rõ ràng là mình vẫn còn sống, Kỳ Tuyết mới bình tĩnh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía Hiên Viên Vũ vừa phun ra, nhưng,... Nội tâm nàng bỗng sinh ra hoảng sợ, kia không phải,.... Phương Tuấn Kỷ sao? Nhưng rõ ràng là người kia tuấn mỹ yêu nghiệt hơn Phương Tuấn Kỷ nhiều. Kỳ Tuyết như bị thôi miên, đột nhiên đứng dậy, bước chầm chậm đến chỗ của Hiên Viên Vũ, hai người bọn họ hiện tại khoảng cách rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Bàn tay trắng nõn của Kỳ Tuyết chạm nhẹ vào má phải của Hiên Viên Vũ, rất mơ mơ hồ hồ nhỏ giọng nỉ non:
“ Tuấn Kỷ, Tuấn Kỷ, là anh thật sao? Tốt quá rồi, có phải anh suy nghĩ lại rồi không? “.
Lệ tràn đầy mi, khuôn mặt ướt đẫm, Hiên Viên Vũ sững sờ, Lan Nhi đứng bên cạnh xem như là ngốc lăng luôn đi!
‘ Nếu như bức tường của hai chúng ta,
Giống như một bức tường hoa.
Phong toả mơ ước của em,
Hạnh phúc có phải là một cánh cửa sắt?
Ngăn không cho loài chim bay về Phương Nam.
Nếu như em hướng về phía bầu trời,
Khao khát một đôi cánh
Anh sẽ buông tay để em được bay vút lên
Đôi cánh của em không nên ở mãi một nơi nào đó
Nhìn thời gian trôi qua
Nếu như lãng mạn đã biến thành vướng bận
Thì anh hãy vì em mà làm người đầu tiên quay lại với sự cô đơn
Nếu như dây dưa biến thành xiềng xích
Thì anh sẽ ném đi lời thề hẹn biển
Có một thứ tình gọi là chia ly...’ Lời dịch bài hát Có một thứ tình gọi là chia tay.
Lâm Kỳ Tuyết vẫn đứng đó, hai tay trắng trẻo áp chặt lên má của Hiên Viên Vũ mà khóc, mà trách:
“ Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy? Em có gì thua kém những cô gái đó, Tuấn Kỷ, cho em một lời giải thích đi! “.
Hắn mặc kệ bàn tay của Kỳ Tuyết đang làm loạn trên mặt mình, ánh mắt rét lạnh chuyển hướng sang nha hoàn Lan Nhi đang ngu ngốc một chỗ đằng kia, hắn nhất định muốn một lời giải thích về chuyện này!
Sau một hồi đần độn ở đó, Lan Nhi mới bừng tỉnh. Nhìn ánh mắt Thái Tử mỗi lúc một đáng sợ. Lan Nhi giật mình sợ hãi, gấp rút đến chỗ chủ tử của mình, nàng ấy dùng cùi trỏ phải, đánh mạnh vào gáy Kỳ Tuyết làm cô ngất lịm đi, lệ vẫn đầy mặt. Hiên Viên Vũ hừ lạnh nhìn nàng một cái, phất tay áo bước ra khỏi phòng, loạng choạng khuất dạng sau cánh cửa, cũng không thèm ngoái đầu lại để đóng cửa.
----------------------
Cánh tay đầy lông lá của con Thuỷ Quái túm chặt nắm tóc của nha hoàn Xuân Nhi, mặc kệ cho nàng ta có kêu khóc bao nhiêu thì những con đỉa vàng trơn vẫn chui ra vô số từ cánh tay con quái vật, bò dần lên khuôn mặt đẫm lệ của nàng ta mà ra sức hút máu. Dần dần, khuôn mặt hồng hào đầy đặn trở nên trắng bệch hốc hác trơ xương.
“ Phập! “. Một phần đuôi của con thuỷ quái bị một thanh chuỷ thủ sáng loáng cắm sâu vào, nhưng một chút nó cũng không để ý. Vân Du bực mình nhìn thanh chuỷ thủ mới đặt mua của mình cắm trên đuôi con quái vật mà không một chút hề hấn gì. Lúc này, con quái vật mới chậm rãi thả nha hoàn kia ra, cả cơ thể của nàng ta ngã khuỵ xuống đất, mắt trợn lên, mặt cắt không còn một chút máu, thân thể cũng không cử động nữa rồi!
Con quái vật ánh mắt đỏ au quay ra nhìn nàng và Đông Cửu, miệng nó nhe ra, lưỡi cũng đỏ ngòm tanh ngoé cùng răng nanh dài nhọn hoắt, thở phì phò:
“ Con người này, các con, ăn thôi... Ha ha! “. Con quái vật vuốt ve những con đỉa trơn vàng bên cạnh mình. Con đỉa màu đỏ tươi to nhất nằm bên má phải cũng nhao nhao, nó vươn người ra phía trước hưởng ứng cùng những con khác. Đoạn, con quái vật xoay người một cái, hàng trăm con đỉa với cái đầu nhọn hoắt bay về hướng nàng và Đông Cửu. Thân hình của Tiểu Du linh hoạt đẩy Đông Cửu sang một bên, tay còn lại tiện thể rút ba cây châm độc tia về phía con quái vật, châm độc xuyên qua sau lưng nó mà một chút cũng không thấy tẹo teo máu nào. Thuỷ quái chầm chậm đi về phía Đông Cửu, số đỉa trên người lần lượt cử động như làn sóng dữ. Nàng vận dụng sự nhẹ nhàng của cơ thể leo lên cái cây cao gần đó. Tiểu Du đưa đôi mắt trong suốt của mình quan sát Thuỷ Quái, nàng nhìn đến con đỉa lớn nhất bên má phải con quái vật, mắt nàng vụt qua tia sáng. nàng quay đầu về phía Đông Cửu đang chật vật với con quái vật, cằm hơi hếch lên một chút:
“ Này! “.
Đông Cửu ngẩng đầu lên nhìn nàng đang ung dung ngồi thả chân trên cành cây gần đó, tâm tình hơi nóng nảy:
“ Cô mau xuông giúp một tay đi, sao còn ngồi trên đó? “.
Tiểu Du không trực tiếp trả lời câu hỏi vô nghĩa kia của Đông Cửu. Giọng nói trong trẻo mang ngữ khí hơi lạnh, hỏi hắn:
“ Ngươi có biết phi dao không? “.
Đông Cửu hơi ngạc nhiên nhìn về phía nàng, hắn gật đầu:
“ Biết sơ sơ! “.
“ Được, bây giờ ngươi cầm lấy nó “. Nàng ném con dao nhỏ nhọn hoắt về phía hắn, nói tiếp:
“ Nhắm trúng má trái của nó mà ném! “.
Đông Cửu dừng lại, quay đầu lại về phía con quái vật, hắn nheo mắt quan sát thật kỹ nơi con đỉa đỏ au đang nhoi nhoi kêu ầm ĩ kia mà rợn tóc gáy một cái.
“ Phập “. Tiếng ám khí xé toạc không gian, chiếc dao tẩm độc ghim trúng má trái con quái vật, máu đỏ thẫm đặc sệt tuôn ra ồ ạt, con đỉa màu đỏ vùng vẫy mấy cái rồi biến mất. Con Thuỷ Quái điên cuồng hét lên tiếng dài rồi ngã khuỵ xuống đất, lá và bụi cũng theo cơ thể con quái vật mà bay tán loạn. Tiểu Du nhảy vọt xuống đất, hài lòng nhìn con quái vật nằm chết trên vũng máu. Nàng phủi phủi vạt váy xanh nhạt của mình, tiện tay cầm giỏ thuốc dưới đất đeo lên lưng đi về phía Đông Cửu đang đứng.
“ Đi thôi! “. Nàng vươn vai đấm lưng mấy cái, tiếng xương khớp kêu răng rắc, thật thoải mái a ~
Đông Cửu vẻ mặt có chút ái ngại nhìn nàng, sau đó là nhìn thi thể lạnh ngắt nằm dưới đất:
“ Còn nàng ta thì sao? “.
Nàng chỉ nhún vai, cũng không thèm nhìn đến thi thể của nha hoàn Xuân Nhi lấy một cái:
“ Ừ, để cho Tứ tiểu thư tự đưa người của nàng ta về đi! “. Hai người bọn họ cùng nhau sóng vai bước đi, nắng chiều tà trải dài sau lưng họ. Sau này, nếu không phải là do xảy ra quá nhiều chuyệnthì có lẽ... Bọn họ đã là bằng hữu vô cùng thân thiết rồi!