Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế

Chương 1



Tên là Tề La năm nay 20 tuổi, sinh ra ở xx, lớn lên tại xx , gia đình nghèo khó đến mức không thể nào nghèo khó hơn, cậu sống cùng với bà và mẹ của mình , cha của cậu đã không còn khi cậu chỉ mới 2 tuổi, đến năm 7 tuổi cậu bé Tề La lại không có bà và mẹ bên cạnh nữa , không có người lớn bên cạnh và chăm sóc nên Tề La lang thang mãi , đôi lúc có người thấy thương xót cho cậu bé ấy mà cho cậu chút ít đồ ăn , cũng có ngày không ai cho cậu bất cứ thứ gì để cậu phải đói đến khóc cũng không thể ..

Sau đó thì may mắn làm sao cậu được một ông lão làm đồ đất nhặt về , cậu cứ vậy mà phụ việc cho ông tiền công thì rất ít ỏi nhưng bù lại ông cho cậu ăn cơm rất nhiều , làm cùng ông đến năm 10 tuổi thì Tề La đã được một bà dì giúp đỡ đưa vào trong hoàng cung..

Trải qua không biết bao nhiêu là thăng trầm, sóng gió ở trong chốn cung đình, Tề La làm không biết bao nhiêu là công việc, từ nhẹ nhàng đến nặng nhọc hoặc có thể hơn như thế nữa , ai bảo gì cũng làm ai nói gì cũng nghe , miễn là cho cậu ăn no và có chút tiền là cậu đều dốc sức làm tốt..

Đến năm 16 tuổi , một lần nọ Tề La gặp được Hoàng thượng thông qua một buổi yến tiệc, bởi tính tình chăm chỉ, tỉ mỉ và cẩn thận của cậu kèm theo đó là sự khéo léo, việc gì cậu cũng có thể làm vậy nên Hoàng Thượng đã ưng ý tên nô tài giỏi giang này , cứ như thế cậu được làm thái giám bên cạnh hoàng thượng đến nay đã được 4 năm ..

~~

".. "

Còn tôi tên là Giải Hân từ bé đã sống ở cô nhi viện , tôi nghe sơ kể lại rằng tôi đã được đặt trước cửa viện vào một ngày mưa rất lớn , khi đó ước chừng tôi chỉ được 2 tháng tuổi, cô nhi viện xx là nơi tôi đã lớn lên ..

Năm nay tôi cũng đã bước sang tuổi 25 và tôi vẫn luôn sống tại cô nhi viện , Lúc bấy giờ tôi còn hiện đang là nhà vô địch karate..

Ngày hôm nay sau khi thi đấu xong và nhận giải vô địch karate lần thứ 7 thì tôi đã bị mọi người kéo đi nạp tí cồn để ăn mừng chiến thắng , mọi người vui vẻ huấn luyện viên thì ôm tôi khóc nấc lên vì sự cố gắng của chúng tôi , cúi cùng vì không thể chối từ nên tôi cũng đã vui chơi đến lúc khá say.

Khi tôi về cô nhi viện thì cũng tầm 9h tối , vừa về đến đám trẻ đã ùa ra hò reo xung quanh tôi, chúng không ngủ chỉ để được xem cúp vàng của tôi, tôi nhìn đám nhóc mà nở một nụ cười tươi hơn hoa ..



Tôi bế một bé lên và nâng niu nựng nịu một lát , vui đùa với bọn trẻ tầm 30 phút sau đó tôi trở về phòng của mình, tắm rửa rồi đi ngủ..

Trong khi ngủ tôi đã mơ một giấc mơ kì lạ về một con người nào đó mà tôi chả biết là ai , tôi cũng không thể biết được đó có phải là mơ hay không vì trong đầu tôi giờ đây ghi nhớ rất kĩ khuôn mặt của cậu trai tên là Tề La gì kia ..

Sau đó bỗng nhiên tôi thức giấc thì tôi đã ở một gian phòng xa lạ..

Xung quanh không có ánh đèn chỉ có ánh trăng sáng ngoài kia chiếu vào từng ô cửa, tôi đang ngồi xếp bằng trên một chiếc giường thô cứng , tay thì chống trán đôi mắt có chút đê mê muốn nhắm lại , tôi có đảo mắt một vòng thì thấy tất cả đều tối om om chả thấy gì..

Cơn buồn ngủ vượt lên tất thảy mọi thứ, sau 5 giây là tôi lại ngã lưng ra chiếc giường cứng ngắc đó mà chìm vào giấc ngủ ngon lành..

~

Ngày hôm sau.

" Tứ Hỉ ? Tứ Hỉ à ? Tứ Hỉiiiiii !! "

Ai đó đang ồn ào vô cùng khó chịu, tôi cau mày khẽ mở một con mắt ra thì thấy một khuôn mặt non choẹt, còn xa lạ nữa chứ..

Tôi cau mày chặt hơn cố gắng mở con mắt còn lại ra để nhìn cho rõ..

Người này trong như em bé vậy , làn da trắng đôi mắt to tròn đen láy , cái mũi cũng cao cao đôi môi trái tim hồng hồng , đặc biệt hơn người này mặc đồ trông thật kì lạ..



Tôi còn đang lơ ngơ đánh giá một phen thì người kia đã bắt lấy vai tôi mà kéo tôi ngồi dậy , khuôn mặt tôi lộ rõ sự khó chịu kèm một chút ngơ ngác nhìn cậu trai trước mặt này , người trước mặt tôi mở mồm nói :

" Tứ Hỉ ! Làm sao vậy ? Ngươi ổn chứ ? Ta gọi ngươi rất lâu rồi đó ! Ngươi cứ nằm yên như ngỏm mất tiêu rồi vậy ! Tí nữa thôi là ta la ầm lên rồi! "

Tôi nhìn người trước mặt cứ như là một con chim nhỏ đang không ngừng ríu rít bên tai, trong đầu tôi lập tức hiện ra một đoạn kí ức ngắn ..

Người trước mặt tên là Tiểu Ninh tử , là thái giám mới vừa ý Hoàng Thượng nên được tuyển vào năm ngoái , xem như là phụ tá của Tề La..

" Tiểu Ninh tử???"

" Hửm ? Làm sao ? "

Tôi lơ ngơ thốt ra ba từ thì người trước mặt đáp ngay, tôi có chút ngay người thì người kia nói tiếp:

" Ta mặc kệ ngươi làm sao , nhanh , nhanh lên , còn không đến tẩm điện của hoàng thượng thì hai chúng ta sẽ không cần phải nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa ! "

Tiểu Ninh tử vừa luyên tha luyên thuyên vừa kéo tôi xuống giường, tôi lúc bấy giờ cái mặt trông cọc vô cùng nhưng vẫn còn lơ ngơ như bò đeo nơ nên mặc kệ người ta làm gì thì làm..

Tiểu Ninh tử kéo tôi đến một chiếc bàn nhỏ , cậu ấy nhấn mạnh người tôi xuống chiếc ghế ngồi đối diện với cái bàn đó..

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv