Hai ngày sau, Lục hoàng tử chuyển đến phủ, theo thường lệ mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Nhưng mà bên ngoài phủ Lục hoàng tử rất náo nhiệt, thỉnh thoảng, các quan viên trong triều phái người hầu hoặc là vãn bối tới đưa lễ vật, nhưng đều để lễ vật lại rồi rời đi, ngay cả cửa cũng không vào.
So với bên ngoài phủ náo nhiệt, thì trong phủ lại có vẻ quạnh quẽ.
Vân Hạc ngồi một mình ở hậu viện suy tư kế hoạch tiếp theo, hôm nay vừa thu lễ như thế, hẳn là đã có tiền.
Tiếp theo là lúc có nhân thủ cho riêng mình!
Nhưng hắn không thể để cho người khác nhìn ra dã tâm của mình, cho nên không thể trắng trợn mời chào môn khách hiệp sĩ, như thế sẽ rất phiền phức.
"Khởi bẩm điện hạ, Thẩm tiểu thư tới."
Lúc này, tỳ nữ đến báo.
"Dẫn nàng vào!"
Vân Hạc ra vẻ cô đơn phất phất tay, nhưng trong lòng lại âm thầm nghi hoặc.
Thẩm Hinh tới làm gì?
Không phải là đến xem chuyện cười của mình chứ?
Hay là nói nàng đã nghĩ thông suốt, biết trường hợp như hôm nay sẽ không có ai đến, nên nàng nhất định phải đến?
Đợi Thẩm Hinh tiến đến, Vân Hạc lại để cho tỳ nữ lui ra.
"Không phải tổ chức yến tiệc chiêu đãi quần thần sao? Tại sao còn chưa bày tiệc rượu?"
Thẩm Hinh cũng không hành lễ, vừa tiến đến đã nói móc Vân Hạc.
Vân Hạc nhún nhún vai, lơ đễnh nói: "Dù sao cũng không có ai đến, bày tiệc rượu cũng lãng phí phải không?"
Ra vẻ nhẹ nhõm!
Thẩm Hinh hừ nhẹ một tiếng trong lòng, thản nhiên nói: "Ngươi còn kiên cường hơn một chút so với tưởng tượng của ta, ta vốn cho rằng ngươi sẽ trốn đi khóc nhè."
Ta khóc cái mọe ngươi ấy!
Trong lòng Vân Hạc khó chịu, có chút hăng hái hỏi: "Vậy khi ngươi biết phải tổ chức hôn lễ với ta xong có trốn đi khóc nhè không?"
"Ngươi..."
Thẩm Hinh biến sắc, đột nhiên siết chặt nắm đấm bước về phía trước.
"Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi còn muốn đánh ta đúng không?"
Vân Hạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Hinh: "Uổng cho ngươi học rộng hiểu nhiều, ngay cả đạo lý gả gà theo gà, gả cho chó thì theo chó mà cũng không hiểu sao?"
Thẩm Hinh nghe vậy thì càng thêm tức giận không chịu nổi.
Trong một nháy mắt như vậy, Thẩm Hinh thật sự muốn đập nắm đấm xuống.
Nhưng cân nhắc hậu quả của việc làm như vậy, cuối cùng nàng vẫn nhịn được.
"Không cần ngươi phải nhắc nhở!"
Thẩm Hinh cố nén xúc động đánh người, lạnh như băng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, ta có thể gả cho ngươi, nhưng nếu ngươi dám đυ.ng đến ta, không phải là ta không thể biến ngươi thành thái giám đâu!”
"Thôi được rồi."
Vân Hạc im lặng nhìn Thẩm Hinh: "Ngươi không phô trương thanh thế thì sẽ chết sao?"
Đôi lông mày của Thẩm Hinh nhíu lại, lạnh lùng cười, nói: "Ngươi cảm thấy ta đang dọa ngươi?"
"Lại đây ngồi đi, ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết."
Vân Hạc khẽ ngoắc tay một cái với nàng, rồi lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Thẩm Hinh hừ lạnh một tiếng rồi đi tới.
Khoảnh khắc nàng tới gần, Vân Hạc đột nhiên vỗ một cái vào mông của nàng.
Thẩm Hinh phản ứng cực nhanh, như tia chớp bắt được tay Vân Hạc, mặt mũi tràn đầy sương lạnh thét lên: "Có phải ngươi đang tìm chết hay không?"
Con mẹ nó?
Vân Hạc ngạc nhiên nhìn Thẩm Hinh.
Cô nàng này phản ứng nhanh như vậy sao?
"Có phải ngươi cũng biết võ công hay không?"
Vân Hạc hoàn toàn không để ý đến ánh mắt như muốn ăn thịt người kia của Thẩm Hinh, tràn đầy phấn khởi hỏi.
"Ta hỏi có phải ngươi đang tìm chết hay không?"
Hai mắt Thẩm Hinh phun lửa, mặt mũi tràn đầy dữ tợn.
"Được rồi."
Vân Hạc lắc đầu cười một tiếng: "Ta cho ngươi mượn lá gan, ngươi dám gϊếŧ ta sao? Đừng nói là gϊếŧ ta, ngay cả vặn gãy tay của ta ngươi cũng không dám!"
Cô nàng này!
Đúng là con hổ giấy!
Động một chút lại kêu đánh kêu gϊếŧ, nhưng nàng dám sao?
Nếu nàng dám thì sẽ không rưng rưng lĩnh chỉ.
"Vậy sao?"
Thẩm Hinh hừ lạnh, lập tức bắt đầu vặn cánh tay Vân Hạc.
Vân Hạc bị đau, nhưng lại cắn chặt răng không rên một tiếng, hai mắt nhìn chòng chọc vào Thẩm Hinh.
Thế mà oắt con vô dụng này không kêu thành tiếng?
Thẩm Hinh hơi ngạc nhiên, lại lần nữa tăng thêm sức.