Kim Phi âm thầm cho Khánh Hoài một cái mác.
Vào trong sân, Kim Phi thấy Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Trương Mãn Thương đều ở đó, bối rối nhìn Khánh Hoài.
Kết quả là y thấy rằng Khánh Hoài cũng đang bối rối.
"Hầu gia, tiên sinh, là như này"
Trịnh Phương nói: "Buổi chiều, bọn ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, bọn ta đến tìm Mãn Thương để cùng nhau lên đường, tẩu tẩu thấy thế liền muốn đi cùng, nói là đi tiễn tiên sinh…”
Advertisement
"Haha, được rồi, dì Lưu, dọn dẹp sương phòng ở sân trước đi một chút".
Khánh Hoài vui vẻ cười nói: "Nhà nghèo đơn giản, hi vọng phu nhân đừng chê".
Trên đường trở về, hắn còn đang bàn bạc với Kim Phi, ngày mai sẽ ra chiến trường, nhưng Kim Phi nói rằng vẫn chưa thu xếp xong chuyện gia đình.
Advertisement
Bây giờ thì tốt rồi, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đều ở đây, vậy nên Kim Phi không cần phải quay lại.
Quan Hạ Nhi sinh ra trong một gia đình nhỏ, làm sao biết phép xã giao, cô rõ ràng biết Khánh Hoài đang nói khách sáo, nhưng cô không biết phải trả lời như thế nào, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng vì lo lắng.
May mắn thay, Đường Đông Đông nhìn thấy sự bối rối của cô, liền nhanh chóng kéo Quan Hạ Nhi và hành lễ với Khánh Hoài: "Làm phiền Hầu gia rồi".
"Hồi ở làng Tây Hà cũng làm phiền mọi người nhiều".
Khánh Hoài thản nhiên xua tay: "Mọi người, cứ tự nhiên, ta đi thay quần áo".
"Trịnh Phương huynh nói rằng họ sẽ đến chiến trường. Tướng công cũng đi sao?"
Ngay khi Khánh Hoài rời đi, Quan Hạ Nhi kéo tay áo Kim Phi với vẻ lo lắng.
"Hầu gia đối xử khá tốt với chúng ta, ngài ấy đã có lời, về tình về lý ta phải đến đó một chuyến".
Kim Phi nói.
Vốn dĩ y vẫn lo lắng về bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu, nhưng bây giờ Khánh Hoài đã giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn cuối cùng của y.
Bên cạnh đó, y cũng rất muốn ra chiến trường để xem người xưa chiến đấu như thế nào.
Một là để lập công, hai là để chế tạo vũ khí trong tương lai, mục tiêu này nhiều hơn.
"Thiếu gia, phu nhân, sương phòng đã chuẩn bị xong, ba vị mời đi cùng ta".
Dì Lưu dẫn Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông ra sân trước, chỉ vào cửa phòng phía đông: "Đã muộn rồi, lão nô không quấy rầy ba người nữa".
"Cảm ơn dì Lưu".
Kim Phi gật đầu và đưa Quan Hạ Nhi cùng Đường Đông Đông vào trong sương phòng.
Nhưng khi bước vào, liền choáng váng.
Y nghĩ đó là một dãy phòng, nhưng ai ngờ sau khi bước vào, chỉ có một phòng duy nhất.
Tuy rộng nhưng chỉ có một chiếc giường.
Kim Phi nhìn Quan Hạ Nhi và sau đó là Đường Đông Đông.
Ba người, một giường, ngủ ở đây như thế nào đây?
Mặc dù Đường Đông Đông đã chuẩn bị tâm lý để kết hôn với Kim Phi nhưng cô ấy vẫn đỏ mặt khi thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường.
"Kiểu gì đây không biết?"
Kim Phi cũng chán nản, quay đầu định gọi dì Lưu, nhưng lại bị Quan Hạ Nhi kéo ống tay áo.
"Tướng công..ngủ chung cũng được mà".
"Chung cái gì mà chung, chung rồi mang bầu thì tính sao?"
Kim Phi tức giận nói.
"Thì đẻ nuôi".