Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 540



Mới nghe được một lúc, Tiêu Hòa đã thoải mái buồn ngủ.

 



 

Những thứ Giang Diệp chuẩn bị trước đó đã phát huy tác dụng.

 



 

Tiêu Hòa đắp chăn, toàn thân ấm áp, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí, sự ấm áp và hơi thở của anh ngăn cách mọi nguy hiểm của mạt thế, dường như cô đang ở một thế giới khác, có thể yên tâm ngủ say mà không lo zombie tấn công.

 



 

Mỗi khi như vậy, toàn thân Tiêu Hòa sẽ thả lỏng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

 



 

Giang Diệp hạ thấp giọng, dựa vào tai cô, nhẹ nhàng hát, thấy Tiêu Hòa ngủ ngày càng say, anh cẩn thận vén những sợi tóc trên mặt cô, chăm chú nhìn khuôn mặt này, ánh mắt đắm say.

 



 

"Lần này em sẽ mơ thấy anh chứ?"

 



 

Tiêu Hòa đang ngủ say, không có bất kỳ phản ứng nào.

 



 

Giang Diệp vẫn tiếp tục hát, hát thêm vài lần nữa, cho đến khi kiệt sức mới dựa vào Tiêu Hòa dần dần ngủ thiếp đi.

 



 

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hòa tỉnh dậy sảng khoái, quay đầu lại thấy Giang Diệp vẫn đang ngủ.

 



 

Anh hơi nhíu mày, vẻ mặt rất mệt mỏi, xem ra tối qua anh lại miễn cưỡng bản thân.

 



 

Kể từ khi Giang Diệp biết giọng hát của mình có năng lực đặc biệt, mỗi tối anh đều hát đến kiệt sức, giúp Tiêu Hòa nâng cao dị năng với tốc độ nhanh nhất, cho đến khi mệt mỏi mới chịu dừng lại.

 



 

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, Tiêu Hòa tiện tay kéo chăn đắp cho Giang Diệp, sau đó mới đứng dậy rời đi.

 



 

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

 



 

Tiêu Hòa còn tưởng là thành viên đến tập luyện, nhanh chóng đi tới mở cửa, nhưng lại thấy mấy khuôn mặt quen thuộc đứng bên ngoài, đều là đại diện của các phe phái lớn trong căn cứ Lam Tinh.

 



 

Kể từ lần trước Tiêu Hòa trả lại quà tặng của bọn họ, bày tỏ thái độ, bọn họ tạm thời im lặng một thời gian, không ngờ lại nhanh chóng quay lại như vậy.

 



 

Hơn nữa bọn họ không phải đến một mình, hầu như mỗi đại diện phe phái đều dẫn theo một thanh niên có vẻ ngoài ưa nhìn.

 



 

Ánh mắt Tiêu Hòa vừa lướt qua, mấy thanh niên lập tức nở nụ cười lấy lòng khiến cô sởn cả gai ốc.

 



 

"Các người lại đến làm gì? Tôi đã nói rồi, sẽ không gia nhập bất kỳ phe phái nào, các người tặng vật tư gì cũng vô dụng."

 



 

Bọn họ cười nói: "Chúng tôi không đến để tặng vật tư, mà là đến tặng người."

 



 

"Người?"

 



 

"Đúng vậy."

 



 

Mấy người vội vàng gật đầu, nhanh chóng đẩy thanh niên bên cạnh tới.

 



 

"Cô xem mấy người này thế nào? Có hợp ý cô không? Có phải là mẫu người cô thích không?"

 



 

Tiêu Hòa đầu óc mụ mị, đang khó hiểu thì mấy thanh niên đó đột nhiên xông tới vây quanh cô, vừa động tay động chân, vừa nở nụ cười nịnh nọt.

 



 

"Chị Tiêu Hòa, em là người hầu hạ giỏi nhất, chị chọn em đi."

 



 

"Chị ơi, chị bảo em làm gì cũng được, cầu xin chị nhận em đi, em nguyện ở bên cạnh chị."

 



 

.......

 



 

Tiêu Hòa nghe mà há hốc mồm, lúc này mới hiểu ra ý của những người đó.

 



 

Mấy người đối diện nhỏ giọng nói: "Chúng tôi đã điều tra rồi, mấy thanh niên này đều được tìm theo hình mẫu của Giang Diệp, thân hình mảnh khảnh, dáng người vừa phải, da trắng, hơn nữa ai cũng trẻ hơn Giang Diệp, nhất định có thể hầu hạ tốt hơn cậu ta!"

 



 

Tiêu Hòa: "..."

 



 

Cô nhìn mấy thanh niên yêu mị trước mắt.

 



 

Thân hình đúng là mảnh khảnh, nhưng trông có vẻ yếu ớt vô lực, ba bước một thở, năm bước một nghỉ.

 



 

Không giống Giang Diệp tuy gầy nhưng trên người có cơ bắp, sức lực cũng không nhỏ, thậm chí còn có thể chạy hết cả buổi tập, thể lực không kém gì dị năng giả.

Mặc dù đều là da trắng nhưng Giang Diệp là trắng hồng hào, nhìn là biết sức khỏe tốt, mấy người trước mắt này lại có nước da trắng bệch, không có chút máu.

 





 

Bình thường Giang Diệp nắm tay cô, Tiêu Hòa chỉ thấy ấm áp rất thoải mái, nhưng bây giờ bị những người này nắm lấy, cô lại cảm thấy nhớp nháp, có chút khó chịu trong lòng.

 



 

Mặc dù bọn họ nói là tìm theo dáng vẻ của Giang Diệp, thế nhưng lại hoàn toàn không giống.

 



 

Tiêu Hòa bị bọn họ vây quanh, trong đầu không nhịn được nghĩ đến người trong phòng.

 



 

Hơn nữa...

 



 

Những người này nghĩ cô là loại người gì vậy?

 



 

Thật sự bắt đầu đưa người lên giường cho cô, hơn nữa còn đưa một lúc nhiều người như vậy.

 



 

Tiêu Hòa có chút đau đầu, đang nghĩ cách từ chối, vô tình liếc mắt về phía sau, đột nhiên thấy Giang Diệp không biết từ lúc nào đã đi ra, đang đứng ở cửa nhìn bọn họ.

 



 

Thấy nhiều người vây quanh cô, sắc mặt vốn đã tiều tụy của anh càng trở nên khó coi, trong ánh mắt đau thương mang theo chút ghen tuông, đầy vẻ oán trách nhìn cô.

 



 

Tiếp xúc với ánh mắt của anh, Tiêu Hòa trong lòng hoảng hốt, vội vàng hất những thanh niên bên cạnh ra, kéo giãn khoảng cách với bọn họ.

 



 

"Các người về đi, tôi sẽ không nhận bất kỳ ai."

 



 

Nghe thấy lời này, mấy người đó bắt đầu yếu ớt làm nũng.

 



 

"Chị Tiêu Hòa ơi, cầu xin chị cho em một cơ hội đi mà, em nhất định có thể hầu hạ chị tốt hơn Giang Diệp!"

 



 

Tiêu Hòa mặt không đổi sắc, hạ giọng quát:

 

"Nếu các người không về thì đừng ép tôi động thủ!

 



 

Mấy thanh niên lộ vẻ sợ hãi, đáng thương òa khóc.

 



 

Tiêu Hòa bị tiếng khóc làm đau đầu, đang định đuổi bọn họ đi thì một giọng nói quen thuộc khác đột nhiên truyền đến từ đằng xa.

 



 

"Cô thật là nhẫn tâm! Tiêu Hòa, sao cô có thể bắt nạt người khác như vậy?"

 



 

Cô nhanh chóng quay đầu lại, thấy Viên Mộng mặc một bộ đồ màu xanh lá cây đi tới.

 



 

Còn tưởng là ai đến, động tĩnh lớn như vậy, hóa ra là xá lợi tử nhân gian.

 



 

Cô ta nhanh chân đi tới, thấy mấy thanh niên khóc sưng cả mắt, đau lòng thở dài, vẻ mặt thánh mẫu chiếu sáng cả thế gian.

 



 

"Các anh đừng buồn, tôi sẽ giúp các anh đòi lại công bằng."

 



 

Tiêu Hòa cau mày giải thích: "Viên Mộng, chuyện này cô không cần quản. Bọn họ tự nguyện đến l.à.m t.ì.n.h nhân của tôi, tôi không đuổi bọn họ đi, chẳng lẽ còn phải nhận hết sao?"

 



 

Nghe vậy, Viên Mộng nhìn kỹ vẻ ngoài của mấy thanh niên, lại nói: "Tại sao không thể?"

 



 

Tiêu Hòa bị câu nói này của cô ta làm cho choáng váng.

 



 

Mấy giây sau, cô mới nghĩ ra, Viên Mộng tuy là xá lợi tử nhân gian, nhưng tình nhân cũng có không ít.

 



 

Lúc này, cô ta đỡ mấy thanh niên đó dậy, đau lòng nói: "Tiêu Hòa đúng là nhẫn tâm, nếu cô ấy không chấp nhận các anh, vậy các anh hãy về với tôi, tôi sẽ chăm sóc các anh."

 



 

Mấy thanh niên đều ngây người.

 



 

"Tất cả chúng tôi sao?"

 



 

Bọn họ có đến bốn người!

 



 

Viên Mộng mang vẻ mặt bi tráng "tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục", nói: "Tôi vất vả một chút cũng không sao, quan trọng nhất là tôi muốn mang cho mỗi anh đẹp trai một mái nhà ấm áp. Nếu các anh đồng ý, hãy đi theo tôi."

 



 

Nói xong, lại nhìn Giang Diệpi thật sâu mới xoay người rời đi.

 



 

Mấy thanh niên còn lại do dự, thấy Tiêu Hòa vẫn không lay động liền lần lượt đi theo cô ta.

 



 

Tiêu Hòa kinh ngạc.

 



 

Thấy mọi người đã đi hết, cô nhanh chóng lùi lại đóng cửa lại, sợ có người lại quay về quấn lấy cô.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv