Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 425



Phần không gian còn lại thì bị một chiếc tủ quần áo đơn giản chiếm hết, bên cạnh cửa tủ đặt một chiếc ghế, trên ghế có một chiếc điện thoại bị vỡ màn hình.

 



 

Trên điện thoại đang hiển thị trang quản lý phòng phát trực tiếp.

 



 

Thiếu niên ngồi trên ghế đeo tai nghe, vô cùng kinh ngạc nhìn tin nhắn riêng mà mình vừa nhận được.

 



 

Đây là lần đầu tiên cậu ta nhận được tin nhắn riêng kể từ khi phát sóng trực tiếp trong nhiều tháng.

 



 

Cậu mở to mắt, nhấc điện thoại lên, liên tục đổi góc độ, muốn thông qua màn hình đã xuất hiện vết nứt phân tích kỹ nội dung bên trên.

 



 

Xin chào, tôi vừa nghe phần biểu diễn của cậu ở trong phòng phát trực tiếp, dù là hát lại hay tự sáng tác thì đều rất hay, cậu có thể cân nhắc tham gia hoạt động tuyển chọn của chương trình Ca Sĩ Sáng Tác không? Ngoài ra, cho tôi hỏi bài hát mà cậu vừa vừa chỉnh dây đàn guitar vừa ngân nga tên là gì vậy?

 



 

Hay sao?

 



 

Những dòng chữ này làm cậu ta phấn khích, trong mắt bừng lên tia sáng.

 



 

Có khán giả nói bài hát cậu ta hát hay!

 



 

Thiếu niên phấn khích muốn đứng dậy, nhưng lại vô tình đụng vào tường, chỉ có thể hơi cúi người, vui mừng đọc đi đọc lại tin nhắn riêng này mấy lần.

 



 

Vui mừng một lúc, cậu mới nhìn thấy bốn chữ "Ca Sĩ Sáng Tác", ánh mắt do dự.

 



 

Cậu ta cũng đã nghe qua chương trình này, gần đây đang đăng ký tuyển chọn, chỉ cần gửi bài hát do mình sáng tác đến hộp thư chỉ định, người được chọn có thể tham gia vòng hai.

 



 

Cậu ta thực sự có một bài hát mà mình rất hài lòng, chính là bài Vực Sâu vừa hát.

 



 

Có nên gửi đi tham gia thi không?

 



 

Thiếu niên do dự trong lòng, lúc này, cửa kho chứa đồ có người gõ.

 



 

"Phi Quang, con ngủ chưa?"

 



 

Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ trung niên truyền đến.

 



 

Tống Phi Quang lập tức nhét điện thoại dưới gối. "Chưa ạ, dì La."

 



 

Nghe vậy, La Ứng Liên vặn tay nắm cửa, vừa mở một khe hở, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt bên trong, sợ hãi lùi lại một bước:

 



 

"Con tắt đèn đi đã."

 



 

"... Vâng."

 



 

Tống Phi Quang đáp một tiếng, giơ tay tắt đèn bàn, kho chứa đồ vốn không sáng lắm lập tức chìm vào một mảng tối đen.

 



 

La Ứng Liên như trút được gánh nặng, lúc này mới đẩy cửa vào, cười nói: "Đã muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ, con lại hát trên mạng nữa sao?"

 



 

"Xin lỗi, có làm ồn đến mọi người không ạ?"

 



 

"Dì thấy sức khỏe của con vốn không tốt, cứ thức đêm thế này thì hại thân lắm, lỡ có chuyện gì thì lại phải vào viện tốn một khoản tiền lớn. Trước đây chữa bệnh cho con đã tốn không ít, bố mẹ con cũng không để lại tài sản gì, toàn nhờ nhà dì gánh vác, dì và chú con đều thấy rất vất vả."

 



 

Trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của hai người.

 



 

Tống Phi Quang cúi đầu, có chút tự trách.

 

"Xin lỗi dì La, sau này con sẽ chú ý ạ."

 



 

Nghe vậy, La Ứng Liên cười, giọng nói ôn hòa.

 



 

"Ngày trước chúng ta là hàng xóm, từ khi nhà con xảy ra chuyện, bố mẹ con mất, con vẫn luôn sống ở nhà dì, chúng ta sớm đã là người một nhà rồi, không cần khách sáo như vậy."

 



 

"Vâng..."

 



 

Tống Phi Quang đáp một tiếng rất khẽ.

 

La Ứng Liên lại nói: "Đúng rồi, lần trước dì nghe con nói, con còn tự viết cho mình mấy bài hát, có thể cho dì xem không?"

 



 

Nói đến chuyện này, mắt Tống Phi Quang sáng lên, cậu ta phấn khích gật đầu.

 





 

"Được ạ!"

 



 

Nói xong, cậu ta quay người lấy bốn năm tờ nhạc phổ dưới gối.

"Dì La, đây là những bài con viết."

 



 

Trong kho chứa đồ không có ánh sáng, La Ứng Liên nheo mắt nhìn, nhận ra mấy tờ giấy nhưng không nhìn rõ bên trên viết gì.

 



 

Tuy nhiên, bà ta không hiểu nhạc lý, dù có nhìn thấy thì cũng không biết nghĩa là gì.

 



 

Bà ta trực tiếp nói: "Bài con ưng ý nhất là bài nào?"

 



 

Tống Phi Quang ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn La Ứng Liên.

 



 

Cậu ta quanh năm sống trong bóng tối, mắt đã thích nghi với môi trường, có thể nhìn ra vẻ mặt ôn hòa từ ái trên mặt dì La.

 



 

Vì vậy cậu ta suy nghĩ một chút, tìm ra bài Vực Sâu mình vừa hát trên mạng.

 



 

"Bài này ạ, là bài con thích nhất."

 



 

Nghe vậy, La Ứng Liên phấn khích nhận lấy, cầm trên tay.

 



 

"Phi Quang, chắc con cũng biết Thao Thao nhà chúng ta từ nhỏ đã thích ca hát, đã tham gia mấy cuộc thi và đều đoạt giải. Nó định tham gia một cuộc thi tên là Ca Sĩ Sáng Tác, nghe nói chỉ cần thể hiện tốt là có thể ký hợp đồng ra mắt làm ca sĩ."

 



 

"Nhưng Thao Thao đã viết mấy bài hát rồi mà vẫn không bài nào phù hợp, dì lập tức nghĩ đến con, con viết nhạc giỏi như vậy, có tài năng, để bài hát này ở đây thì lãng phí quá. Hay là để Thao Thao mang bài hát này đi thi, chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt."

 



 

Tống Phi Quang sửng sốt.

 



 

Cuộc thi Ca Sĩ Sáng Tác đó, cậu ta cũng muốn tham gia.

 



 

Hơn nữa cuộc thi này không phải yêu cầu người tham gia phải hát bài hát do mình sáng tác sao?

 



 

"Dì La, dì muốn lấy bài hát này đi thi sao? Nhưng mà con vừa hát bài này trên mạng rồi." Cậu ta nhỏ giọng nói.

 



 

La Ứng Liên cười sảng khoái, phất tay.

 

"Không sao, không sao, phòng phát trực tiếp của con có mấy người đâu? Chỉ cần con không nói thì sẽ không ai biết."

 



 

"..."

 



 

Tống Phi Quang im lặng, cúi đầu không nói gì.

 



 

La Ứng Liên gấp bản nhạc trong tay lại, nhét vào túi mình, đứng dậy đi đến cửa: "Con ngủ sớm đi, sau này đừng hát trên mạng nữa, những người trên mạng đó chẳng có ai tốt cả, dì sợ con bị lừa."

 



 

Nói xong, bà ta nhanh chóng ra khỏi cửa.

 

Tiếng bước chân dần đi xa.

 



 

Tống Phi Quang ngồi trong bóng tối một lúc mới giơ tay bật đèn bàn.

 



 

Ánh đèn vàng nhạt một lần nữa chiếu sáng kho chứa đồ chật hẹp, thiếu niên cúi đầu ngồi trên giường tầng, từ cổ áo rộng có thể nhìn thấy làn da gồ ghề của cậu, vết sẹo bị lửa đốt từ cằm lan đến cổ, rồi đến ngực, vai, cánh tay...

 



 

Thậm chí cả những ngón tay gảy đàn cũng không thoát.

 



 

Cậu ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong veo sạch sẽ, sáng bóng như viên đá hắc diệu thạch được ngâm trong nước suối, hàng mi dài hơi cong lên, tinh xảo đến mức khiến người ta phải trầm trồ.

 



 

Nhưng nửa gương mặt dưới mắt lại đầy vết tích bị lửa thiêu, những vết sẹo lồi lõm khiến cả người cậu ta trông vô cùng đáng sợ.

 



 

Nửa trên khuôn mặt là thiên thần, nhưng nửa dưới khuôn mặt lại giống như ác quỷ dưới địa ngục.

 



 

Nếu không bật đèn, căn bản không ai dám nhìn thẳng.

 



 

Tống Phi Quang nhìn gương mặt xấu xí trong gương, cầm bản nhạc nhét lại dưới gối.

 



 

"Những thứ này ở trong tay tôi, đúng là lãng phí..."

 



 

Sự phát triển của làng nhạc đã trì trệ nhiều năm, mấy năm nay không có người mới nào ra mắt, ngay cả những ca sĩ trước đây có chút tiếng tăm phát hành album mới cũng như ném đá vào động không đáy, chẳng hề gây được tiếng vang.

 



 

Lần này, Giải Trí Lam Tinh hạ quyết tâm muốn thông qua chương trình Ca Sĩ Sáng Tác để thay đổi diện mạo của cả làng nhạc, tiếp thêm làn gió mới, đưa làng nhạc trở về thời hoàng kim trước đây.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv