Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 419



Vì vậy, trước đây Nghiêm Tu Quần đăng bài giải thích ông ta không tin một chữ nào.

 



 

Tiêu Hòa: "Có liên quan, nhưng chỉ dựa vào một hai câu nói miệng, căn bản không thể kết tội được."

 



 

Tổng giám đốc trợn mắt.

 



 

"Vậy thì chúng ta không còn cách nào đối phó với cậu ta sao? Xương sườn của Hôi Hôi phải tính thế nào? Cô biết vợ tôi thích con ch.ó này đến mức nào không? Nếu bà ấy nhìn thấy Hôi Hôi thành ra như vậy, cô nghĩ ngày mai tôi còn có thể đi làm bình thường được không?"

 



 

"..."

 



 

Tiêu Hòa nhìn tổng giám đốc, từ ánh mắt của ông ta, cô cảm nhận được sự sợ hãi chân thực.

 



 

"Còn phải xem Phan Hồng bây giờ hận Nghiêm Tu Quần đến mức nào."

 



 

Người đại diện và nghệ sĩ có mối quan hệ vô cùng thân thiết, nghệ sĩ có thể dùng lời nói ảnh hưởng đến người đại diện, ngược lại, người đại diện cũng biết mọi bí mật của nghệ sĩ.

 



 

Phan Hồng mãi đến khi bị bắt mới phát hiện ra mình vẫn luôn bị Nghiêm Tu Quần lợi dụng, hơn nữa đối phương không chỉ vạch rõ ranh giới với cô ta, mà còn giẫm đạp lên cô ta.

 



 

Bây giờ cô ta bị phán ba năm tù giam, đã bị đưa vào tù nhưng Nghiêm Tu Quần vẫn bình an vô sự.

 



 

Với tính cách của Phan Hồng, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.

 



 

Tổng giám đốc lập tức nói: "Nếu cô có kế hoạch gì thì nhớ nói cho tôi biết ngay, tôi cũng muốn tham gia."

 



 

Tiêu Hòa gật đầu.

 



 

Hai người bàn bạc xong mới quay lại bệnh viện thú y.

 



 

Hôi Hôi đang đuổi theo đuôi của William chạy tới chạy lui, động tác vụng về vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

 



 

Tổng giám đốc nhìn thấy nó, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, đi tới bế nó lên.

 



 

"Vậy tôi đưa nó về trước."

 



 

Vừa dứt lời, Hôi Hôi đã giãy giụa, kêu ư ử thoát khỏi tay tổng giám đốc, chạy đến bên cạnh William dụi dụi không muốn rời.

 



 

"Vì trước đây William đã cứu Hôi Hôi, bây giờ Hôi Hôi coi nó như thủ lĩnh rồi." Bác sĩ cười giải thích.

 



 

Tổng giám đốc nghe vậy, trong lòng tính toán.

 



 

Bình thường ông ta coi Hôi Hôi như con trai, bây giờ Hôi Hôi coi William là thủ lĩnh, Tiêu Hòa lại là chủ nhân của William, vậy thì quan hệ của ông ta và Tiêu Hòa là...

 



 

Không phải là chênh lệch thân phận rồi à?

 

Ông ta nhíu mày, biểu cảm trở nên kỳ lạ.

 



 

Tiêu Hòa dường như đoán được suy nghĩ trong lòng ông ta, đi tới, rất hiểu chuyện vỗ vai tổng giám đốc.

 



 

"Sau này ông có thể gọi tôi là chị, tôi gọi ông là tổng giám đốc, chúng ta xưng hô với nhau theo cách của mỗi người."

 



 

Tổng giám đốc: "..."

 



 

Cô đúng là một tiểu yêu tinh thông minh.

 



 

Ba ngày sau, đơn xin thăm nuôi của Tiêu Hòa cuối cùng cũng được chấp thuận.

 



 

Cô đến phòng tiếp khách của nhà tù, cách một tấm kính, nhìn thấy Phan Hồng đã thay đổi rất nhiều.

 



 

Người đại diện đứng đầu giới giải trí năm nào, lúc này mặc bộ quần áo sọc xanh trắng, cắt tóc ngắn, cả người gầy đi một vòng, ánh mắt tiều tụy.

 



 

Vừa nhìn thấy Tiêu Hòa, trong mắt cô ta lập tức bùng lên một ngọn lửa giận dữ.

 



 

"Cô đến đây để cười nhạo tôi sao?"

 



 

Tiêu Hòa đặt những tài liệu mang đến lên bàn, mở ra từng cái một.

 





 

"Tôi đến đây để nói cho cô biết tình hình gần đây của Nghiêm Tu Quần."

 



 

Nghe vậy, Phan Hồng khựng lại, vội vã bước tới, cả khuôn mặt áp vào kính, nhìn chằm chằm vào những tài liệu mà Tiêu Hòa lấy ra.

 



 

Hai năm qua, cô ta đã đầu tư rất nhiều tâm sức và thời gian vào Nghiêm Tu Quần, thậm chí không ngại mạo hiểm, muốn đưa cậu ta lên đỉnh cao, lên ngôi ảnh đế.

Cô ta vẫn luôn cho rằng mình đang kiểm soát Nghiêm Tu Quần, nhưng mãi đến lúc bị bắt mới phát hiện ra, hóa ra người bị điều khiển lại là cô ta.

 



 

Trong thời gian bị điều tra, Phan Hồng cẩn thận nhớ lại những chuyện đã qua, càng nghĩ càng không cam lòng.

 



 

Lúc này, Tiêu Hòa lật mấy tấm ảnh trong tay.

 



 

"Sau khi cô vào tù, hợp đồng của cô và Nghiêm Tu Quần đã tự động chấm dứt. Mặc dù công ty không cử người đại diện mới cho cậu ta, nhưng dường như cậu ta có mối quan hệ riêng, đã nhận hai chương trình tạp kỹ."

 



 

Nói rồi, lấy ra hai tờ giấy giới thiệu chương trình.

 



 

Vừa nhìn thấy tên chương trình, sắc mặt Phan Hồng lập tức thay đổi.

 



 

"Đạo diễn của hai chương trình này là người mà trước đây tôi dẫn cậu ta đi làm quen!"

 



 

Tiêu Hòa lại lấy ra tài liệu mới, tiếp tục nói: "Đây là ảnh cậu ta đi sự kiện, chỉ trong ba ngày đã nhận hai sự kiện, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện này."

 



 

Cậu ta đổ hết tội lỗi lên đầu Phan Hồng, bản thân thì phủi sạch sẽ.

 



 

Còn chuyện của Hôi Hôi, mặc dù chứng cứ xác thực nhưng vì đối tượng là một con vật nuôi nên chỉ khiến cậu ta mất đi một số người hâm mộ mà thôi.

 



 

Lượng fan hâm mộ lên đến hàng chục triệu của Nghiêm Tu Quần đã ăn sâu vào gốc rễ, gần như không bị ảnh hưởng.

 



 

Cậu ta chỉ cần đi thêm vài sự kiện, đợi một thời gian nữa, mọi chuyện sẽ dần dần bị lãng quên.

 



 

Với tốc độ thay đổi liên tục của giới giải trí, toàn bộ quá trình không cần đến nửa năm, cậu ta lại có thể gia nhập đoàn phim để đóng phim.

 



 

"Còn cô thì phải ở đây ba năm, cho dù sau này ra tù thì quỹ đạo cuộc đời của cô cũng đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí cả con cái, cháu chắt của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng." Tiêu Hòa nói.

 



 

Sắc mặt Phan Hồng càng thêm u ám, khó coi đến cực điểm.

 



 

Ánh mắt cô ta dừng lại trên bàn, đó là một bức ảnh chụp Nghiêm Tu Quần đi sự kiện gần đây, mặc bộ vest mà cô ta trước khi vào tù đã phải tốn công tốn sức mới mượn được của nhãn hàng, cậu t5a ăn mặc bảnh bao, đứng dưới ánh đèn sân khấu cười nói vui vẻ, khác hẳn với bản thân mình lúc này đang chật vật

 



 

Cô ta lặng lẽ nắm chặt tay, ánh mắt sâu thẳm.

 



 

"Tôi nghe cảnh sát nói, rất nhiều chứng cứ định tội tôi đều là Nghiêm Tu Quần cung cấp, đúng không?"

 



 

Tiêu Hòa gật đầu.

 



 

"Vì chuyện này mà cậu ta còn được gọi là tấm gương tiêu biểu vì nghĩa diệt thân, vạch rõ ranh giới với cô."

 



 

"Vì nghĩa diệt thân?"

 



 

Cô ta tức đến run cả người, mắt đỏ ngầu, giận dữ nói: "Cô tưởng cậu ta trong sạch lắm sao? Tiêu Hòa, mặc dù trước đây cô là người đại diện của Nghiêm Tu Quần, nhưng có rất nhiều chuyện cậu ta làm cô không biết đâu! Nếu như bị phơi bày ra, cậu ta cũng chẳng khá hơn tôi là bao!"

 



 

Nghe vậy, Tiêu Hòa nghiêm mặt nói.

 



 

"Vậy thì cứ phơi bày ra."

 



 

"Trước đây cậu ta..."

 



 

Phan Hồng vừa định trả lời thì bất ngờ ngẩng đầu nhìn Tiêu Hòa. "Cô cũng muốn lợi dụng tôi sao?"

 



 

"Không phải lợi dụng, mà là hợp tác."

 



 

Tiêu Hòa cười một tiếng, bình tĩnh nói: "Để Nghiêm Tu Quần tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hay để cậu ta tự chuốc lấy hậu quả, quyền lựa chọn nằm ở cô."

 



 

Nghe vậy, biểu cảm của Phan Hồng trở nthành giằng xé, dường như đang cân nhắc lợi hại.

 



 

Nếu có thể trả thù Nghiêm Tu Quần, đương nhiên là tốt, nhưng người trước mặt là Tiêu Hòa, là kẻ thù không đội trời chung của cô ta.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv