Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 367



Tiêu Hòa nhanh chóng đi tới, đợi Hạ Tri Bắc lên xe thì kéo Thi Ánh Đan lại, nghiêm túc hỏi: "Không chữa sao?"

 



 

Thi Ánh Đan trợn mắt.

 



 

"Chữa gì mà chữa? Từ đầu đến chân tôi không móc ra được ba triệu, nó không phải con tôi sinh ra, tôi chỉ nhận nuôi thôi!"

 



 

Móc sạch túi vì một người không thân không thích, cô ta không phải kẻ ngốc.

 



 

Nhận được câu trả lời này, Tiêu Hòa không ngạc nhiên, lại hỏi: "Vậy cô định đưa cậu bé về cô nhi viện sao?"

 



 

Nếu đưa về, có lẽ cô có thể đi xin nhận nuôi.

 

Không ngờ Thi Ánh Đan suy nghĩ một lúc lại nói: "Chờ xem sao, chương trình còn chưa ghi hình xong."

 



 

Nói xong thì nhanh chóng mở cửa lên xe.

 



 

Người, cô ta chắc chắn sẽ đưa về.

 



 

Vừa rồi bác sĩ cũng nói, thời gian dài đứa trẻ này có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.

 



 

Cô ta không muốn để mình dính líu đến mạng người.

 



 

Nhưng mà bây giờ Hạ Tri Nam chính là trụ cột của Món Quà Của Thượng Đế, ít nhất phải đợi đến khi cô ta nổi tiếng rồi hãy đưa người về chứ?

 



 

Thi Ánh Đan tính toán trong lòng, vội vàng lấy điện thoại liên lạc với nhà sản xuất chương trình quen biết.

 



 

[Có hoạt động và chương trình nào mà Hạ Tri Nam có thể tham gia không? Dù lớn hay nhỏ, xa một chút cũng không sao, chúng tôi đều có thể tham gia, càng nhiều càng tốt.]

 



 

Tin nhắn vừa gửi đi, lập tức nhận được rất nhiều phản hồi.

 



 

Bây giờ Hạ Tri Nam đang hot, có rất nhiều hoạt động muốn mời cậu bé tham gia, tin tức này vừa tung ra, cành ô liu lập tức từ khắp nơi đưa tới.

 



 

Thi Ánh Đan không từ chối ai.

 



 

Chỉ một lát sau, đã nhận hơn mười hoạt động khác nhau.

 



 

Xe chạy đến cửa nhà, Thi Ánh Đan tâm trạng rất tốt, chân đi thoăn thoắt, Hạ Tri Bắc ủ rũ đi đằng sau.

 



 

"Đợi một chút."

 



 

Tiêu Hòa gọi cậu bé lại, đưa hai quyển vở bài tập mang đến.

 



 

"Bài tập em làm trước đó, chị đã chấm rồi, làm rất tốt, chỉ có hai bài sai. Chị đã đánh dấu cách giải ở trên, về nhà nhớ viết lại một lần."

 



 

Hạ Tri Bắc kinh ngạc mở to mắt, nhìn quyển vở bài tập trên tay, sau đó cười nhẹ.

 



 

"Cảm ơn chị."

 



 

Nói xong mới vui vẻ chạy về.

 



 

Tiêu Hòa nhìn ngôi nhà trước mắt, cảm thấy cứ trốn tránh như vậy không phải là cách, suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại gọi cho đạo diễn.

 



 

"Đạo diễn, về nội dung quay ngày mai, tôi có một đề xuất không tồi, các anh có thể tham khảo một chút..."

 



 

Ngày hôm sau, Món Quà Của Thượng Đế lại tiếp tục ghi hình.

 



 

Theo đề xuất của Tiêu Hòa, lần ghi hình này được sắp xếp ở công viên giải trí mà trước đó Hạ Tri Nam vì ăn quá no nên phải hủy bỏ, sáng sớm, mọi người đã lên xe xuất phát.

 



 

"Cô đi cùng chúng tôi không?" Nhân viên công tác hỏi.

 



 

Tiêu Hòa nhìn cậu bé ngồi trên xe, ánh mắt linh động, tóc đen nhánh, trả lời: "Các anh đi đi, tôi còn có chút việc phải làm."

 



 

Lúc này, Thi Ánh Đan thò đầu ra khỏi xe, đưa cho Tiêu Hòa một xấp tài liệu dày cộp.

 



 

"Đây là những công việc tôi nhận, cô giúp tôi liên lạc, định ra thời gian hoạt động."

 



 

Tiêu Hòa liếc mắt nhìn, đối tượng được mời ở trên đều là Hạ Tri Nam, hoạt động được sắp xếp rất dày đặc, có ngày phải chạy hai ba hoạt động.

 



 

Nghĩ đủ mọi cách để trong khoảng thời gian này vắt kiệt giá trị lợi dụng trên người cậu bé.

 



 

"Tôi sẽ xem xét xử lý."

 



 

Nhìn đoàn xe của ê-kíp chương trình rời đi, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, Tiêu Hòa quay lại nhà Thi Ánh Đan, đứng trong sân quan sát kỹ ngôi biệt thự nhỏ trước mắt.

 



 

Để quay Món Quà Của Thượng Đế, ê-kíp chương trình đã lắp rất nhiều camera ở đây.

 

Trong đó phòng khách, phòng ngủ và bếp là lắp nhiều nhất, tiến hành quay 24 giờ, nếu có động tĩnh gì, ê-kíp chương trình chắc chắn sẽ là người đầu tiên phát hiện.

 



 

Cho nên, người không thể trốn trong những căn phòng này.

 



 

Còn sân vì không gian quá lớn, chủ yếu áp dụng hình thức theo sát ghi hình, cho nên chỉ lắp hai camera đơn giản.

 



 

Phía sau biệt thự, nơi đó vẫn luôn được Thi Ánh Đan dùng để chất đồ tạp nham, bình thường căn bản không có ai đến, ê-kíp chương trình không chuẩn bị bất kỳ thiết bị quay nào ở đó.

 



 

Tiêu Hòa suy nghĩ một lúc, nhấc chân đi về phía sân sau.

 



 

Nói là sân sau nhưng thực ra nơi này giống một con hẻm nhỏ hơn.

 



 

Thu nhập của Thi Ánh Đan không cao, căn biệt thự mua cũng nằm ở góc khu vườn, phía sau là tường rào.

 



 

Giữa tường rào và ngôi nhà có một khoảng trống rộng hai mét, trên mặt đất hoang vu, ngay cả cây lựu duy nhất cũng đã c.h.ế.t khô.

 





 

Tiêu Hòa giẫm lên lá khô đi qua, ở góc tây nam của biệt thự phát hiện ra cánh cửa gỗ của tầng hầm.

 



 

Khu vườn này được xây dựng theo kiến trúc kiểu Mỹ, mỗi căn biệt thự đều xây tầng hầm để chất đồ tạp nham, nhưng trong nước không quen dùng, cho nên hầu hết đều bỏ hoang.

 



 

Xung quanh đầy lá rụng, chỉ có cánh cửa gỗ này nằm ngang trên mặt đất, nhưng trên đó lại không có một chiếc lá nào.

 



 

Tiêu Hòa ngồi xổm xuống, nhìn qua khe hở của cánh cửa gỗ, mơ hồ có thể thấy trong bóng tối có một tia sáng nhỏ.

 



 

Cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên nắm lấy tay nắm, mở cánh cửa gỗ ra.

 



 

Ánh nắng buổi sáng lập tức chiếu vào, xua tan bóng tối bên trong, dưới tác dụng của hiệu ứng Tyndall, những hạt bụi lơ lửng rõ ràng từng hạt.

 



 

Trong tầng hầm rộng hai mét vuông, hai phần ba không gian đều chất đầy đồ tạp nham, trong khoảng trống hẹp giữa những chiếc thùng, đặt một chiếc chăn bông nhăn nhúm nhưng được gấp gọn gàng, vài cuốn sách, bình nước và một chiếc bàn nhỏ làm bằng thùng giấy.

 



 

Một đứa trẻ gầy gò cuộn tròn người nằm ở đó.

 



 

Một tay cậu bé cầm đèn pin, một tay cầm bút chì, mượn ánh sáng yếu ớt, đang từng nét sửa bài sai trên vở bài tập.

 



 

Vì ánh nắng đột nhiên chiếu vào, cậu bé không thích ứng được mà nhắm mắt lại, làn da trắng không được khỏe mạnh, những mạch m.á.u màu xanh trên mí mắt có thể nhìn thấy rõ ràng.

 



 

Tiêu Hòa tuy đã chuẩn bị trước, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh này, cú sốc lớn vẫn khiến cô kinh ngạc, trong lòng khó chịu vô cùng.

 



 

Cô không nhịn được mà hạ giọng: "Chào buổi sáng, Hạ Tri Bắc."

"Chào buổi sáng, Hạ Tri Bắc."

 



 

Câu nói này làm cậu bé sợ hết hồn, giây tiếp theo, Hạ Tri Bắc vốn đang phơi mình dưới ánh nắng mặt trời như một chú thỏ, hoảng sợ, nhanh chóng trốn vào góc tối của tầng hầm.

 



 

Vừa chạy vừa hét.

 



 

"Không phải em! Không phải em!"

 



 

Tiếng đồ vật rơi xuống liên tục vang lên.

 



 

Tiêu Hòa bước vào, mới phát hiện không khí ở đây rất ẩm ướt, gỗ tỏa ra mùi mốc meo.

 



 

Người trốn ở đây để không bị người khác phát hiện, cần phải hết sức cẩn thận, ngay cả việc đọc sách cũng chỉ có thể thực hiện bằng chiếc đèn pin lúc sáng lúc tối.

 



 

Hoặc là đọc sách, hoặc là ngồi im trong bóng tối, lắng nghe tiếng động truyền đến từ trên đầu, lặng lẽ chờ mặt trời lặn, sau đó hoàn thành việc giao ca vào đêm khuya.

 



 

Như vậy, người trốn cả ngày mới có thể bước ra khỏi tầng hầm này, trở thành "Hạ Tri Nam" đứng dưới ánh mặt trời.

 



 

Còn người kia, lại phải quay về bóng tối tiếp tục chờ đợi.

 



 

Nơi như thế này, làm sao mà sống được chứ?

 



 

Nhưng mọi thứ xung quanh lại được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, người sống ở đây dù phải trải qua những ngày tháng như vậy, vẫn rất cố gắng để sống tiếp.

 



 

Quyển vở bài tập đặt trên thùng, hai bài sai đã được sửa lại đáp án theo cách giải mà Tiêu Hòa để lại.

 



 

Bên kia tầng hầm, Hạ Tri Bắc trốn trong góc, nhưng vì ánh nắng chiếu vào, dù có trốn thế nào thì làn da trắng bệch của cậu bé vẫn rất nổi bật.

 



 

Tiêu Hòa đi tới, thấy cậu bé nhét thân hình gầy gò của mình vào khe hở của giá sách.

 



 

"Hạ Tri Bắc."

 



 

Cô đặt tay lên, qua lớp vải áo thun mỏng, cô có thể cảm nhận được xương sống của cậu bé nhô cao, gầy đến mức khiến người ta kinh hãi.

 



 

Hạ Tri Bắc sợ run lên, vội vàng thanh minh.

 

"Không phải, em là Hạ Tri Nam."

 



 

Tiêu Hòa: "Chị đã đến cô nhi viện Nắng Mai rồi, cũng đã đến gặp gia đình ở thành phố H đã nhận nuôi em trước đây. Hạ Tri Bắc, đã bao lâu rồi không có ai gọi em như vậy?"

 



 

Để không bị người khác phát hiện, chỉ cần rời khỏi tầng hầm này, cậu bé chính là "Hạ Tri Nam", ngay cả tên của mình cũng không còn tồn tại.

 



 

Lúc này, Hạ Tri Bắc mới chịu quay đầu lại, gương mặt chán nản.

 



 

"Chị biết từ khi nào vậy?"

 



 

Tiêu Hòa cười nói: "Ngay từ ngày đầu tiên em xuất hiện, chị đã phát hiện ra hai người có chút khác biệt."

 



 

Hạ Tri Bắc kinh ngạc mở to mắt: "Nhưng bọn em giống nhau như vậy mà."

 



 

Sau một loạt thay đổi, hiện tại hai người bọn họ càng ngày càng giống nhau, dù là ngoại hình hay tính cách giả tạo, gần như giống hệt nhau.

 



 

Bọn họ đã thay nhau xuất hiện trước mặt Thi Ánh Đan rất nhiều lần, đều không bị lộ.

 

Cho dù là giáo viên ở cô nhi viện đến, cũng không chắc có thể phân biệt được.

 



 

Tiêu Hòa xoa đầu cậu bé.

 



 

"Thật sự rất giống, chị đã xem ảnh trước đây của hai người, muốn giả làm cùng một người, chắc hẳn đã chuẩn bị rất nhiều."

 



 

Cậu bé cúi đầu, có chút tự trách: "Là Tiểu Nam, em ấy vất vả hơn, tất cả đều là vì em"

 



 

Sức khỏe của Hạ Tri Bắc không tốt, rất khó để tăng cân, muốn cậu bé bắt chước vóc dáng của em trai là điều không thể.

 



 

Chỉ có thể để Hạ Tri Nam thay đổi.

 



 

Để anh trai sớm được ra ngoài ánh sáng, mỗi ngày cậu bé đều kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống, từng bước phá hủy cơ thể mình, đói đến mức cả đêm không ngủ được chỉ có thể trằn trọc trở mình.

 



 

Những món muốn ăn không dám ăn, những việc muốn làm không dám làm.

 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv