Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 313



Bên trong mấy chiếc xe, một vài du khách vốn đang phiền muộn.

 



 

"Lại không đặt được vé rồi... Vé vào cửa khu gấu trúc sao mà khó mua thế? Tôi đến đây đã ba ngày rồi, vậy mà không nhìn thấy một con gấu trúc nào."

 



 

"Tôi tuy là mua được vé, nhưng khu gấu trúc đông nghịt người, chen mãi mới vào được, một cọng lông cũng không nhìn thấy."

 



 

"Đừng nói là đến khi kết thúc chuyến du lịch mà chúng ta vẫn không nhìn thấy gấu trúc nha..."

 



 

Mấy người đang than thở thì tầm mắt dừng lại trên phố, đột nhiên quét thấy một bộ lông đen trắng, cả người chấn động.

 



 

"Gấu trúc!"

 



 

Người nọ hét lớn ngay trên phố: "Mọi người nhìn kìa, là gấu trúc!"

 



 

Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn lại.

 



 

Một con gấu trúc con tuân thủ luật giao thông, đang băng qua đường.

 



 

"Thật sự là gấu trúc..."

 



 

"Nó có biết mình rất đáng yêu không nhỉ a a a!"

 



 

"Nhỏ tiếng thôi, đừng làm nó sợ chạy mất."

 



 

"Có phải ông trời biết tôi muốn xem gấu trúc nên cố ý để tôi gặp không?"

 



 

......

 



 

Trong một chiếc xe khác, có một vị khách quốc tế.

 



 

"Oh my god! Gấu trúc của Trung Quốc thực sự ở khắp mọi nơi! Mỗi nhà đều có thể nuôi một con gấu trúc! Đây là sự thật!"

 



 

"So~~ đáng yêu!"

 



 

“Chụp ảnh nhanh lên!”

 



 

......

 



 

Có người còn chút lý trí, lập tức lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

 



 

"Alo? 110 à? Tôi thấy một con gấu trúc trên đường. Tôi muốn hỏi các anh, gấu trúc trong sở thú không được sờ, gấu trúc ngoài đường thì có được sờ không? Có được vuốt trọc lông không? Vuốt hết lông thì có bị bắt không?"

 



 

"Không bị bắt thì tôi sẽ ra tay đó."

 



 

.....

 



 

Cả khu phố im lặng.

 



 

Cho đến khi con gấu trúc con ngạo nghễ đi qua vỉa hè, mọi người mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

 



 

Nhưng khi rẽ vào một góc cua, bóng dáng đó lại biến mất.

 



 

Khu phố trở nên hỗn loạn.

 



 

Còn trong con hẻm bên cạnh, Bánh Trôi vẫn tiếp tục phân tích mùi hương trong không khí.

 



 

Khứu giác của gấu trúc rất nhạy, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của con người cách xa vài km.

 



 

Gấu trúc con còn chưa thành thạo lắm về phương diện này, vì thế nó ngửi rất nghiêm túc, sau khi xác định được hướng đi, nó kiên định đi về phía trước.

 



 

Rất nhanh, tin tức về chú gấu trúc con xuất hiện trên đường phố đông đúc đã được truyền đi.

 



 

Đoạn video do người đi đường vô tình quay được được đăng lên mạng.

 



 

Mọi người đều lo lắng.

 



 

[Xong rồi, chuyện mỗi người Trung Quốc đều có một con gấu trúc thực sự không giải thích được rồi.]

 



 

Theo hướng đi của Bánh Trôi, cách đó tám km, trong một vườn ươm bỏ hoang.

 



 

Tiêu Hòa và "gấu trúc" của cô cuối cùng cũng đợi được bọn săn trộm xuất hiện.

 



 

Cũng giống như cô suy đoán ban đầu, bọn chúng không trực tiếp lộ diện, mà là ẩn núp trên núi rậm rạp, gọi điện yêu cầu Tiêu Hòa nhốt gấu trúc vào lồng, đặt ở một địa điểm cố định.

 



 

Tiêu Hòa làm theo yêu cầu, đưa William đến đó nhưng không khóa chặt cửa lồng, sau đó quay về chỗ cũ chờ đợi.

 



 

Một lúc sau, có ba bóng người nhanh chóng tiến đến.

 



 

Tiêu Hòa vừa quan sát bằng ống nhòm, vừa đối chiếu với danh sách trong tay.

 



 

Danh sách này là do anh Kiếm trước đó đã thử nghiệm theo phương pháp của cô, tìm ra một số nghi phạm.

 



 

Sau khi đối chiếu nhiều lần, mặc dù ba người kia đeo mặt nạ che kín ngũ quan nhưng vẫn có thể nhận ra danh tính của bọn chúng.

 



 

"Chính là ba người này."

 



 

Tiêu Hòa chỉ vào những người trong ảnh.

 



 



Kim Thành lập tức gọi hai cảnh sát đến: "Điều tra ngay danh tính của ba người này cho tôi!"

 

Cùng lúc đó, trong ống nhòm, ba người kia đã dẫn Chung Tử Xuyên đến gần lồng sắt, đang đứng từ xa quan sát.

 



 

"Gấu trúc" trong lồng vẫn nằm im, thỉnh thoảng cử động trông giống như đang ngủ, nhìn lướt qua y như thật.

 



 

"Chết tiệt! Sao lại béo thế này? Vác lên tàu được không đây?"

 



 

"Vác không được cũng phải vác, không muốn tiền nữa à?"

 



 

Vừa nói, bọn chúng vừa nhanh chóng đi tới.

 

Chung Tử Xuyên bị thương ở mặt, hai tay bị trói ngược ra sau nhưng vẫn luôn quan sát kỹ thứ trong lồng.

 



 

Mặc dù trông rất giống, nhưng hình như đó không phải gấu trúc...

 



 

Đang nghĩ, ba người kia đã đến gần cái lồng sắt.

 



 

"Chết tiệt, nhìn gần còn béo hơn!"

 



 

Vừa dứt lời, "gấu trúc" trong lồng đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt của chó sói.

 



 

Ba tên săn trộm sững sờ.

 



 

Chưa kịp phản ứng thì "gấu trúc" đã trực tiếp húc đổ cánh cửa lồng đang khép hờ, lao ra ngoài, húc ngã một tên xuống đất, cắn chặt vào cánh tay hắn.

 



 

Cùng lúc đó, bộ đồ gấu trúc trên người nó rơi ra.

 



 

Thấy cảnh này, Kim Thành hoảng hốt: "Phát hiện rồi! Bọn chúng phát hiện rồi! Tiêu Hòa đâu?"

 



 

"Đã xông lên từ lâu rồi!"

 



 

Tiểu Trương đáp lời, chỉ tay về phía sườn núi.

 



 

Kim Thành nhìn theo, quả nhiên thấy một bóng đen kỳ lạ đang di chuyển trong rừng cây.

 



 

Tốc độ của cô nhanh đến mức khó tin, cộng thêm cây cối che chắn, mắt thường gần như không thể bắt kịp bóng dáng của cô.

 



 

Chỉ trong chớp mắt, cô đã đến trước mặt đám người kia.

 



 

Lúc này, William một mình chống lại ba tên, cơ thể hơi cúi thấp, tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng vang lên như sấm, mấy chiếc răng nanh sắc nhọn bóng loáng, khí thế hung hãn trực tiếp làm choáng váng ba tên trước mặt.

 



 

Tiêu Hòa xuất hiện như một tia chớp, trực tiếp đè một tên xuống đất.

 



 

Cho đến lúc này, hai tên còn lại mới phản ứng lại, nhanh chóng rút súng.

 



 

Tiếng s.ú.n.g nổ liên tiếp vang lên.

 



 

Cảnh sát từ khắp nơi đều chạy về phía này.

 



 

Chung Tử Xuyên thấy vậy, cúi xuống dùng đá mài sợi dây trên tay.

 



 

Đúng lúc này, một tiếng kêu trong trẻo vang lên như tiếng suối trong sau cơn mưa.

 



 

Ẳng.

 



 

Ẳng ẳng.

 



 

Tất cả mọi người đều dừng động tác, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

 



 

Chú gấu trúc con đang đứng trên tảng đá không xa, hí hửng gọi Chung Tử Xuyên, phát hiện cậu ta nhìn lại, lập tức phấn khích nhảy xuống tảng đá, nhảy nhót chạy về phía này.

 



 

"Gấu trúc!"

 



 

"Nhanh bắt lấy nó!"

 



 

Hai tên săn trộm còn lại lập tức quay đầu bỏ chạy về phía Bánh Trôi.

 



 

Nhưng có một bóng người còn chạy nhanh hơn!

 



 

Lúc này, Chung Tử Xuyên dù vẫn bị trói hai tay nhưng khi nghe thấy tiếng động, cậu ta gấp rút đứng dậy chạy về phía đó, là người đầu tiên chạy đến trước mặt Bánh Trôi.

 



 

Tên săn trộm đuổi theo sau thấy vậy, ánh mắt biến thành tàn nhẫn, nhanh chóng bóp cò.

 



 

Bùm——

 



 

Một tiếng s.ú.n.g nổ.

 



 

Chung Tử Xuyên ngã xuống, đè lên con gấu trúc.

 



 

Niềm vui trong mắt Bánh Trôi biến mất, đôi mắt đen láy nhìn người trước mặt, dường như nhận ra điều gì đó, tay chân nó vùng vẫy.

 



 

Đẩy mãi mà đối phương vẫn không phản ứng.

 



 

Rõ ràng nó đã hoảng sợ, phát ra tiếng rên rỉ buồn bã, rồi dần dần biến thành tiếng khóc.

 

Tiếng khóc non nớt của gấu trúc con trong trẻo mà bi thương, truyền đi rất xa, mãi đến tận sâu trong thung lũng, không ngừng vang vọng.

 



 

Con gấu trúc mẹ đang tìm kiếm như nhận được cảm ứng, đột nhiên đứng thẳng người, phát ra một tiếng gầm kinh hoàng.

 



 

Tiếng kêu sắc nhọn của gấu trúc trưởng thành lập tức vang vọng.

 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv