Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 287



Nghe vậy, Từ Nhất Chu lại do dự, nhìn Tiêu Hòa muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn đi về phía phòng tắm.

 



 

Đợi tắm xong đi ra, quầng thâm dưới mắt đã giảm đi không ít, cậu ta nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, đợi chạy xong tuyên truyền, Đao Khách thu hồi được vốn thì em không muốn đóng phim nữa, em muốn giải nghệ."

 



 

Sau khi trở về, cậu ta đã suy nghĩ rất rõ ràng.

 



 

Lúc đầu muốn trở thành diễn viên, trở thành ảnh đế chính là vì muốn nhận lại mẹ, nhưng ngay hôm qua, giấc mơ này đã hoàn toàn tan vỡ.

 



 

Mất đi mục tiêu, cậu ta không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

 



 

Tiêu Hòa rất dứt khoát gật đầu.

 



 

"Được."

 



 

Từ Nhất Chu rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng thay một bộ quần áo, theo Tiêu Hòa đi xuống lầu.

 



 

"Bài bình luận phim hôm qua có hiệu quả không?"

 



 

Tiêu Hòa. "Cũng được, đã thu hút được vài nghìn người vào rạp chiếu phim."

 



 

Nghe vậy, Từ Nhất Chu khẽ gật đầu, cẩn thận tính toán trong lòng, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.

 



 

"Chỉ có vài nghìn người thôi sao? Vậy thì theo doanh thu phòng vé hiện tại, muốn thu hồi vốn phải chạy đến bao nhiêu nơi?"

 



 

"Tôi đã lập một kế hoạch đơn giản."

 



 

Tiêu Hòa lấy ra một tờ giấy nhỏ bằng bàn tay: "Chạy hết những nơi trên này, hẳn là cũng được rồi."

 



 

"Không nhiều lắm, có lẽ là được..."

 



 

Từ Nhất Chu kinh ngạc nhận lấy, lời còn chưa dứt, đột nhiên phát hiện đó không phải một tờ giấy, mà là một cuộn giấy, trong nháy mắt bung ra, lăn xuống đất.

 



 

Một giây.

 



 

Hai giây.

 



 

.....

 



 

Lăn đủ bảy tám giây mới dừng lại.

 



 

Trên tờ giấy rộng bằng bàn tay ghi đầy thông tin của các rạp chiếu phim, trường học và nhà phê bình phim, nhìn không thấy điểm dừng.

 



 

Từ Nhất Chu kinh ngạc mở to mắt.

 

"Nhiều thế?!"

 



 

Nhìn khắp nơi, ít nhất cũng phải có hơn trăm địa điểm?

 



 

Tiêu Hòa: "Đây đã là kết quả sau khi tôi sàng lọc rồi."

 



 

Nghe vậy, Từ Nhất Chu im lặng một lúc.

 



 

Cậu ta cúi đầu nhìn ndanh sách dài dằng dặc, giọng điệu vô cùng nghiêm túc hỏi: "Chạy hết những nơi này, có thể thu hồi vốn không?"

 



 

"Theo tính toán của tôi, hẳn là có thể."

 



 

Cậu ta hít sâu một hơi, cuộn lại tờ giấy: "Vậy thì chúng ta đi thôi."

 



 

Địa điểm đầu tiên Tiêu Hòa chọn là khu đại học, nơi đây tập trung rất nhiều sinh viên, đông người, hơn nữa cũng rất dễ xin hoạt động.

 



 

Vì trước đó "Vùng Đất Zombie" đã thành công rực rỡ, Từ Nhất Chu vừa đến đã nhận được sự chào đón không nhỏ.

 



 

Bọn họ không có thời gian dựng sân khấu, mà trực tiếp kéo băng rôn ở sân vận động để bắt đầu tuyên truyền.

 



 

Lúc này đang là giờ ăn trưa, trời nắng như đổ lửa.

 



 



Từ Nhất Chu hăng hái chạy khắp sân vận động, thu hút sự chú ý của các sinh viên.

 

Cậu ta vốn đã phù hợp với kiểu biểu diễn ngẫu hứng như thế này, lúc này dốc hết sức cùng các sinh viên tương tác, thường xuyên khiến mọi người cười không ngớt.

 



 

Để phối hợp với tạo hình trong "Đao Khách", Từ Nhất Chu cần mặc trang phục Đao Khách để biểu diễn, không chỉ phải tương tác với khán giả, trả lời câu hỏi, mà còn phải biểu diễn võ thuật, lộn nhào, múa đao múa kiếm, cái gì cũng không thể thiếu.

 



 

Mỗi lần biểu diễn kết thúc, cậu ta đều mệt đến thở không ra hơi, đợi đến lúc đổi địa điểm, lại vội vàng thay quần áo mới trên xe, luôn giữ được cảm giác mới mẻ.

 



 

Công việc cường độ cao như vậy, đợi đến địa điểm cuối cùng, lúc về khách sạn, Từ Nhất Chu đã nằm vật ra trên đạo cụ ngủ thiếp đi.

 



 

Mặc dù mệt mỏi, nhưng đợi đến lúc lên sân khấu ngày đầu tiên, lại giống như được tiêm m.á.u gà, lấy ra mười hai phần sức lực để tuyên truyền.

Lúc cậu ta biểu diễn, Tiêu Hòa sẽ lập tức liên lạc với trường học mới, thương lượng về chương trình hoạt động, đợi sau khi hoạt động hai tiếng kết thúc, sẽ đưa cậu ta đến trường học tiếp theo.

 



 

Ngày đầu tiên, bọn họ đã chạy hết ba trường học.

 



 

Tiêu Hòa phát hiện, mặc dù là những trường học khác nhau nhưng học sinh lại đều có quen biết.

 



 

Khi Từ Nhất Chu còn đang tuyên truyền ở trường đại học đầu tiên, tin tức đã truyền đến trường học thứ hai, vì vậy khi bọn họ đến đó, phát hiện trên sân vận động đã có người chờ sẵn.

 



 

Phát hiện ra điểm này, Tiêu Hòa bắt đầu tuyên truyền trước trên diễn đàn và trang web của trường học, hiệu quả quả nhiên rất rõ ràng!

 



 

Khán giả đến xem rõ ràng đã tăng lên gấp mấy lần!

 



 

Đợi đến ngày thứ tư, Từ Nhất Chu đã chạy hết tất cả các trường học ở thành phố B, ngồi trên xe, không ngừng nghỉ đi đến thành phố tiếp theo.

 



 

Từ Nhất Chu thay xong quần áo, ngồi ở phía sau ngủ không biết trời đất gì.

 



 

Tiêu Hòa vừa lái xe, vừa nhỏ giọng gọi điện cho anh Kiếm.

 



 

"Có hiệu quả không?"

 



 

"Có hiệu quả. Từ hai ngày trước, cũng chính là ngày thứ hai hai người bắt đầu tuyên truyền, doanh thu phòng vé lại tăng thêm một chút, khán giả mới tăng hầu như đều là ở thành phố B. Mỗi ngày tăng một chút, bây giờ đã từ bét bảng thành đứng thứ tư từ dưới đếm lên rồi." Anh Kiếm nói.

 



 

Mặc dù vị trí thứ tư từ dưới đếm lên nghe có vẻ cũng không ra sao, nhưng đối với bọn họ bây giờ, đây không nghi ngờ gì là một liều thuốc trợ tim.

 



 

Tiêu Hòa cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Anh Kiếm, làm phiền anh để ý một chút, nếu có tình huống gì thì báo cho em biết ngay."

 



 

"Bên này của anh không có vấn đề gì, Từ Nhất Chu thì sao? Cậu ấy còn chịu được không?"

 



 

Tuyên truyền cường độ cao như vậy, cho dù là nghệ sĩ chăm chỉ nhất cũng sẽ mệt mỏi thôi.

 



 

Nghe vậy, Tiêu Hòa nhìn qua gương, thấy Từ Nhất Chu đang nằm ngủ ở phía sau, nhẹ giọng nói: "Bây giờ cậu ấy đã hạ quyết tâm rất lớn rồi."

 



 

"Được rồi, nếu hai người muốn làm, vậy thì cứ làm đi, em cũng chú ý giữ gìn sức khỏe." Anh Kiếm dặn dò.

 



 

Từ Nhất Chu tuyên truyền rất vất vả, với tư cách là người đại diện, Tiêu Hòa cũng không hề nhàn nhã.

 



 

Cô không chỉ phải chịu trách nhiệm liên lạc địa điểm, sắp xếp nội dung chương trình của mỗi hoạt động, mà còn phải tiến hành tuyên truyền và theo dõi sau đó, mỗi lần đổi địa điểm đều phải lái xe đưa đón, chịu trách nhiệm về tình trạng cơ thể và ăn mặc ở của Từ Nhất Chu.

 



 

Công việc cường độ cao làm người ta không thể tưởng tượng nổi, cô đã làm được như thế nào.

 



 

"Hay để anh cho mấy người đến giúp em." Anh Kiếm nói.

 



 

"Không cần đâu, bây giờ là cuối năm, những người khác cũng đang bận. Nghệ sĩ do em dẫn dắt, em có thể xử lý tốt."

 



 

Tiêu Hòa trả lời một tiếng, thấy Từ Nhất Chu ngủ ở phía sau có vẻ bị quấy rầy, động đậy một chút, nhanh chóng nói: "Em cúp máy trước đây, lần sau nói tiếp."

 



 

"Được... không đúng, còn một chuyện nữa..."

 



 

Anh Kiếm vội vàng hét lên nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.

 



 

Anh ta nhìn điện thoại, thở dài một hơi: "Thôi bỏ đi, những người khác cũng sắp bắt đầu rồi nhỉ?"

 



 

Lần này, Tiêu Hòa đưa Từ Nhất Chu đến rạp chiếu phim để tuyên truyền.

 



 

Với sự giúp đỡ của rạp chiếu phim, một sân khấu tạm thời đơn giản đã được dựng lên, Từ Nhất Chu đang biểu diễn hết mình trên đó.



 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv