Tề Ân nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
[ Người phụ này ăn nói lung tung cái gì thế? ]
" Cao Hi Văn, cô chết đi sống lại nên điên rồi à? "
Cô bị anh chửi điên thì bắt đầu điên lên thật, Hi Văn vò đầu
" Bực mình thật, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa. Tôi phải gọi quản lý "
Hi Văn mò mẫm khắp người rồi lật tung cả căn phòng lên nhưng vẫn không tìm thấy điện thoại. Nhìn người đàn ông trước mặt cô hạ giọng
" Nè, cho tôi mượn điện thoại của anh. "
Tề Ân chỉ tay vào mặt mình
" Cô nói chuyện với tôi như vậy sao? "
" Lằn nhà lằn nhằn, đàn ông gì mà lắm lời thế, Mau lên "
Tề Ân sững sờ một lúc rồi cũng vô thức móc điện thoại ra đưa cho cô.
" Nhanh gọn thế có phải tốt hơn không. "
Nhận lấy chiếc điện thoại, cô vốn định gọi cho quản lý của mình nhưng khi vô tình nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình qua màn hình điện thoại cô sững sốt sờ lên khuôn mặt của mình.
" Đây...đây là ai vậy? "
Cô buông chiếc điện thoại xuống rồi tự mình ngẫm nghĩ. Hi Văn lầm bầm
" Sao lại có chuyện như vậy, đây là mơ sao? "
Hi Văn vỗ bốp bốp vào mặt mình để cho bản thân tỉnh táo, anh thì lại thấy hành động này của cô vô cùng khó hiểu.
" Này, cô đang làm cái gì vậy? "
Hi Văn bỏ đi, cô chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại. Đi đến bồn rửa mặt lại cho tỉnh táo nhưng khi nhìn lại bản thân trong gương cô lại càng hoảng hơn.
" Gương mặt này không phải của mình, không...nói đúng hơn cả thân xác này đều không phải của mình. Đây không phải Đường Y Na "
Khuôn mặt cô gái trong gương này tiều tụy nhợt nhạt hoàn toàn không phải là cô. Cả thân hình gầy gò này nữa, sao có thể ốm đến trơ xương như vậy?
Hi Văn gục ngã ngồi xuống sàn, cô bình tâm suy nghĩ xem cớ sự này sao lại xảy ra.
" Khuôn mặt này...rất quen "
" Phải rồi là cô gái đó, cô ấy bảo mình thay cô ấy tiếp tục sống. "
Hi Văn đứng dậy nhìn vào trong gương
" Linh hồn của mình và thể xác này đã hòa làm một sao? Cô gái này và Tề Ân có quan hệ gì nhỉ? Nhưng mình có thề nhìn ra anh ấy rất chán ghét người này. "
" Mặc kệ đi, nếu đã có cơ hội sống tiếp mình nhất định không thể bỏ lỡ. Trần Cát Cát...cô đợi đó cho tôi "
Mở cửa bước ra ngoài, Hi Văn cố lấy hết sức bình tĩnh. Tề Ân vẫn đang đợi bên ngoài, anh thở hắt ra nét mặt vô cùng tức giận
" Cao Hi Văn, cô điên đủ chưa? "
Cô nghiến răng
" Anh dám nói tôi điên, tôi chính là gương mặt bán vé cho công ty, là diễn viên nữ hot nhất ở thời điểm hiện tại vậy mà anh dám nói tôi điên. Tề Ân, không ngờ anh trước mặt người ta thì lịch lãm sau lưng lại ức hiếp một cô gái yếu đuối như vậy. "
" Còn nói không điên, cô coi hành động lời nói mình bây giờ có chỗ nào bình thường không? "
Mặc dù tức giận như cô phải cố gắng giữ bình tĩnh, trước tiên phải làm rõ mối quan hệ với anh ta mới được.
Hi Văn khoang tay lại trước ngực, cô hất cằm
" Tôi hỏi anh một chuyện, anh với tôi có quan hệ gì? Tại sao tôi lại ở đây? "
Tề Ân với gương mặt lạnh, anh thật sự muốn xem người phụ nữ này đang giở trò gì.
" Thiếu phu nhân Tề Gia cô nói xem là có quan hệ gì? "
Hi Văn gật gù ngẫm nghĩ
" Thiếu phu nhân Tề gia sao? Vậy thì tôi và anh là...là...vợ chồng sao? "
Cô nói ra mà chính bản thân còn không dám tin, không ngờ đùng một phát cô đã trở thành phụ nữ đã có gia đình rồi.
[ Tề Ân có vợ sao? Mình hoàn toàn không biết chuyện này đó. ]
Anh nghiên đầu sang một bên nhìn cô
" Sao hả? Bất ngờ lắm sao? Kết hôn 4 năm rồi còn làm như xa lạ lắm vậy "
Mọi chuyện ập đến cũng bất ngờ thật đó, Hi Văn hít thở sâu một hơi.
" Vậy...vậy tại sao người ngoài chẳng ai biết gì về mối quan hệ của chúng ta hết vậy? "
" Cô nghĩ tôi sẽ đem chuyện bản thân có một người vợ khờ ngệch cho người khác biết sao? "
Hi Văn thầm nghĩ
[ Thì ra Tề Ân ém nhẹm chuyện bản thân đã kết hôn không muốn cho người khác biết. Xem ra cô vợ này cũng không được xem trọng gì rồi. Nếu đã như vậy sao còn không ly hôn đi? ]
Nói đến đây thì mắt Hi Văn trở nên sáng rỡ
[ Đúng rồi, ly hôn. Khi đó sẽ không còn bất kì trói buộc nào nữa, mình sẽ có thể được tự do làm những gì mình thích. ]
" Nếu anh đã không ưa tôi như vậy thì chi bằng chúng ta ly hôn đi. "
Lỗ tai anh bùng bùng không nghe rõ
" Cô nói gì cơ? "
Hi Văn hét lớn
" Tôi nói chúng ta ly hôn đi "
Cửa phòng đẩy vào, tiếng bước chân và tiếng gậy lộp cộp của Tề Tứ, ông được Từ quản gia dìu vào trong.
" Không được, ta không đồng ý. "
Tề Ân nhìn ông rồi chợt lui về sau mấy bước.
" Ông nội "
Tề Tứ hướng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hi Văn
" Ba con mất sớm giao con cho ta nuôi dưỡng, ta không yên tâm gả con cho bất kỳ ai khác sợ con bên ngoài bị người khác làm hại. Cách tốt nhất giữ con ở lại là để con kết hôn với Tề Ân, lúc trước ta đã hỏi qua ý con con không hề phản đối. Bây giờ lại đột ngột đòi ly hôn ta nhất quyết không đồng ý, ta biết phải làm sao ăn nói với cha con dưới suối vàng? "