Vì vậy Tiêu Nguyên Thạch đi bị mất bố trí một phen.
Thời Khanh Lạc thì dựa vào bản vẽ của Tiêu Hàn Tranh, mang theo thần tiển doanh dựa theo vị trí mai phục.
Tiêu Hàn Tranh dẫn người đến đến tòa thành còn lại.
Lặng lẽ bắt tên tướng quân kia, nói rõ chuyện nữ nhân bên cạnh hắn ta là gian tế.
Tên tướng quân này vẫn luôn trung thành với Đại Lương, cho tới bây giờ chưa nghĩ đến chuyện phản bội, sau khi nghe được chuyện này bị dọa sợ không nhẹ.
Cũng vì vậy lấy công chuộc tội, hắn ta vừa làm bộ không có chuyện gì ứng phó với ái thiếp kia, vừa giao tướng lĩnh mà mình tin tưởng cho Tiêu Hàn Tranh đi mai phục.
Lại qua năm ngày, thời gian hẹn của Cát quốc và tiền triều đã đến, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đồng thời dẫn người đến chỗ góc trong tường thành ẩn núp.
Sau khi đêm tối hạ xuống, trên tường thành mỗi binh lính đứng canh đều ngáp liên hồi, còn có người không nhịn được ngồi chổm hổm ngủ.
Đột nhiên có hai tên lính lén lén lút lút nhìn trái phải, phát hiện người cũng đã ngủ mê man, thì hoàn toàn an tâm.
Lúc ăn cơm bọn chúng có lén bỏ thêm thuốc ngủ vào canh.
Vốn dĩ muốn bỏ độc dược, nhưng độc tính phác tác quá nhanh, rất dễ bị bại lộ.
Cho nên mới dùng thuốc ngủ, hiệu quả quả nhiên rất tốt.
Vì vậy bước nhanh đến, mở cửa thành ra.
Cửa thành vừa mở, một tên tướng lĩnh Cát quốc vọt vào.
Trước tiên tên này nhìn xung quanh một chút, phát hiện trong thành rất yên tĩnh, nói rõ binh lính thủ vệ đã bị thuốc ngủ làm ngủ mê man.
Sau đó gã cầm một cây đuốc lên, lắc lư về phía cửa mấy cái.
Tiếp đó hàng loạt vó ngựa vang lên, lần này chủ tướng dẫn quân tấn công cưỡi ngựa dẫn đội nhân mã đi vào.
Người bên trong thành đều đang chờ Thời Khanh Lạc gửi tin hiệu, từng người đều ấn núp trong bóng tối.
Thời Khanh Lạc rất có kiên nhẫn, chờ chủ tướng Cát quốc chia đại quân thành từng tốp, có đi đốt tốp lương thảo, có tốp đi tìm quân bị và vật tư, hoặc đi đến chỗ quân đội Đại Lương đại khai sát giới.
Chờ cất cả binh lính và tướng lĩnh Cát quốc tách nhau ra, Thời Khanh Lạc để cho binh lính đã giả bộ ngủ đứng lên, đóng cửa thành chuẩn bị đánh chó.Trước đó nàng đã ở bố trí ở chỗ này, tất nhiên cũng đã điều tra ai là gian tế.
Mưu kế dùng thuốc ngủ thì Cát quốc và tiền triều đã thương lượng xong, cho nên lần này tiểu tướng công có phối thuốc giải.
Gian tế hạ thuốc ngủ, người của Thời Khanh Lạc thì cho thuốc giải vào trung hòa, cho nên tất cả tướng sĩ đã được dặn dò là giả vờ ngủ.
Tiếp đó Thời Khanh Lạc cầm ra một pháo bông tín hiệu, một ánh sáng màu đỏ nổ tung trên bầu trời.
Ánh sáng này rất rõ ràng vào ban đêm, chủ tướng Cát quốc không ngốc, sau khi thấy trong nháy mắt cảm thấy không ổn.
Vì vậy hô to một tiếng: "Mọi người cẩn thận!"
Sau đó suy nghĩ tiếp tục hay rút lui.
Nhưng còn chưa chờ gã quyết định, từ góc xó xỉnh đột nhiên bay ra từng mũi tên.
Đội ngũ phân tán của Cát quốc bị mưa tên làm cho tổn thương nghiêm trọng.
Chủ tướng thấy vậy sắc mặt thay đổi, gã không nghĩ Đại Lương mai phục ở chỗ này.
"Rút lui, nhanh chóng rút lui!"
Gã rút đao dẫn người phóng về phía cửa thành.
Vốn dĩ các tướng sĩ đang "ngủ mê man" đột nhiên xuất hiện từng nhóm, bắt đầu đánh cho tướng sĩ Cát quốc ứng phó không kịp.
Thời Khanh Lạc cũng không khoác áo ra trận, mà là không ngừng thả khói tín hiệu.
Màu xanh da trời, xanh lam, màu vàng không ngừng nổ tung trên bầu trời.
Sau đó nhiều binh lính Đại Lương xuất hiện, trừ b.ắ.n tên, còn có đội ngũ câu chân ngựa.
Kỵ binh của Cát quốc đã khó thi triển trong thành nhỏ rồi, bây giờ càng dồn dập ngã ngựa.
Vừa bị ngã ngựa, đã bị binh lính Đại Lương cầmvũ khí, xiên cho không đứng dậy được.
Chờ tên chủ tướng kia dẫn theo tàn quân còn dư lại đi tới cửa thành, đột nhiên từ trên tường thành ném xuống từng tảng to, lại đập c.h.ế.t đập bị thương một nhóm người.
Ném đá kết thúc, tướng sĩ của Cát quốc cũng còn lại không được bao nhiêu.
Sau đó bị chủ tướng của Đại Lương ở chỗ này dẫn tinh nhuệ đến c.h.é.m giết.
Chỉ không đến một canh giờ, đội quân đánh lén Đại Lương đã bị tiêu diệt.
Mà bởi vì Thời Khanh Lạc cuẩn bị đầy đủ, hơn nữa nàng biết nắm chặt thời cơ, cũng làm cho quân Đại Lương c.h.ế.t rất ít.
Tiêu Nguyên Thạch để cho người đẩy xe lăn ở trên tường thành nhìn chiến đấu đã kết thúc.
Thời Khanh Lạc không có đi xuống, mà vẫn ở tường thành chỉ huy.
Chuyện này cũng làm cho Tiêu Nguyên Thạch và các tướng lĩnh trong thành giật mình không thôi.
Hiển nhiên không ngờ đến Thời Khanh Lạc lại có năng lực điều binh khiển tướng.
Tiêu Nguyên Thạch phức tạp nhìn Thời Khanh Lạc: "Đây là Tranh Nhi dạy ngươi?"
Thời Khanh Lạc cười nói: "Đúng vậy, ở mặt quân sự tướng công của ta có thiên phú và năng lực rất mạnh."
"Những bố trí và chiến lược này, đều là chàng ấy nghĩ ra rồi viết cho ta."
Đúng là nàng dựa theo chiến lược mà tiểu tướng công đã an bài, chẳng qua tự mình nắm chặt thời gian và tác chiến theo thứ tự mà thôi.
Tiêu Nguyên Thạch càng khó chịu hơn, có phải Cát Xuân Như đã hạ mê dược gì với ông ta, cho nên lúc ấy ông ta mới hồ đồ như vậy.
Hiếm khi ông ta thật lòng khen ngợi: "Mặc dù là chiến lược của Tranh Nhi, chẳng qua ngươi chỉ huy rất tốt, lúc này mới làm giảm đi số lượng hi sinh của bên quân ta."
Đây là ông ta nói thật, ông ta quan sát toàn bộ quá trình Thời Khanh Lạc chủ huy, đối với chuyện khống chế thế cục thờigian của Thời Khanh Lạc, không thể không nói nếu đối lại là ông ta cũng không thể làm tốt hơn.
Thời Khanh Lạc không ngờ phụ thân cặn bã lại khen mình.
Nàng cười kiêu ngạo chấp nhận: "Chứ gì nữa, tướng công ta lợi hại như vậy, ta cũng không thể làm chàng mất mặt được."
Tiêu nguyên Thạch: "..." Đứa con dâu này quả nhiên không biết khiêm tốn là cái gì.
Những tướng lĩnh khác cũng phát hiện tính tình Phúc Bảo quận chúa thoải mái ngay thẳng, làm cho bọn họ cảm thấy rất thân thiết.
Chủ tướng trấn thủ biên thành chỗ này thật lòng thật ý nói: "Mặc kệ nói như thế nào, hôm nay cũng may có Tiêu đại nhân và Phúc Bảo quận chúa, nếu không biên thành của chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi."
Thời Khanh Lạc cười nói: "Trừ chúng ta ra, cũng phải dựa vào sự phối hợp của các vị, còn có tướng sĩ bên dưới tác chiến anh dũng nữa."
"Ta sẽ nói tình huống đối chiến của các tướng sĩ cho tướng công, đến lúc đó để cho chàng viết tấu chương đi kinh thành, để hoàng thượng luận công ban thưởng."
Tướng lĩnh đứng ở chỗ này mới vừa rồi cũng tham chiến, sau khi kết thúc giao chiến mới đi lên.
Nghe được lời này của nàng, mỗi người đều cười thật tươi: "Vậy thì cảm ơn Phúc Bảo quận chúa và Tiêu đại nhân!"
Tiêu Nguyên Thạch phát hiện con dâu xấu xa này thật biết cách thu mua lòng người.
Thật đúng là hiền nội trợ của Tiêu Hàn Tranh.
Sau đó lại không nhịn được nghĩ đến mình, cũng chỉ cảm thấy lạnh lòng.
Ông ta còn muốn nói gì đó hòa hoãn quan hệ, chẳng qua Thời Khanh Lạc đã dẫn người chào hỏi rồi rời đi.
Hơn nữa mang người tiếp viện và tinh nhuệ trong thành đi ra khỏi thành.
Ngồi trên xe lăng, nghe tiếng hoan hô thắng lợi của các tướng sĩ phía dưới, cả người Tiêu Nguyên Thạch cảm giác thật sự rất cô tịch.
Đột nhiên không biết mình đã từng liều mạng muốn leo lên nhiều năm như vậy, có ý nghĩa gì.
Tiêu Nguyên Thạch phản ứng như vậy, những tướng lĩnh khác cũng chú ý đến.
Chẳng qua không ai tiến lên an ủi, trái lại trong lòng khinh bỉ mắt ông ta vì mù.
Vì một nữ nhân ác độc không mang thai được, lại cắt đứt quan hệ với con trai có tiền đồ như vậy.
Bây giờ hối hận cũng đã chậm, hoàn toàn là tự tìm.
Không thể không nói, ở mặt này Nghệ vương vẫn thông minh.