Tên phó tướng thấy vậy chủ động dùng thân thể chăn lại mũi tên cho Gia Luật Đông Hách: "Tướng quân, ta bảo vệ ngài xông ra."
Hắn ta dùng cả thân thể ngăn cản cả người Gia Luật Đông Hách, lộ ra phần lưng cho Tiêu Hàn Tranh.
Lúc này sau lưng hắn ta còn cắm một mũi tên.
Gia Luật Đông Hách thấy từng tướng sĩ Đại Lương lao ra khỏi thành, từng người dưới sự hướng dẫn của Thời Khanh Lạc đều rất dũng mãnh, thậm chí còn liên tiếp c.h.é.m c.h.ế.t hai danh tên tướng của bọn họ.
Ở chỗ này bọn họ bị Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc phối hợp đánh bất ngờ, lòng quân đã bị nhiễu loạn hoàn toàn, lúc này đã có không ít người chạy tứ tán.
Gia Luật Đông Hách cũng biết bọn họ đã thất bại, nếu cứ không rú lui thương vong sẽ lớn hơn.
Vì vậy chỉ có thể la lớn: "Rút lui!"
Chính gã cũng cưỡi ngựa từ bên trái rút lui, đây là đường lui đã được định trước trong kế hoạch.
Hơn nữa vì cẩn thận, con đường này của gã có ba nhóm người tiếp ứng và mai phục.
Lúc trước gã hy vọng là không dùng đến, nhưng lúc này không thể không dùng.
Tiêu Hàn Tranh lại b.ắ.n ra hai mũi tên nữa, b.ắ.n trúng phó tướng sau lưng Gia Luật Đông Hách.
Ngươi này cũng không kiên trí nổi nữa, hắn ta thừa dịp mình còn có thần trí và khí lực, nhanh chóng cởi đai lưng xuống, trói Gia Luật Đông Hách và mình chung một chỗ.
Cứ như vậy dù hắn ta có c.h.ế.t cũng có thể tiếp tục ngăn mũi tên cho Gia Luật Đông Hách.
Tiêu Hàn Tranh b.ắ.n tên đều là vi trí quan trọng trên cơ thể, phó tướng này cảm giác không được, ói một ngụm m.á.u lên lưng Gia Luật Đông Hách: "Thống soái bảo trọng!"
Nói xong cả người té xuống lưng của Gia Luật Đông Hách.
Gia Luật Đông Hách tiếp tục cưỡi ngựa rút lui như điên, trên mặt đều là vẻ đau xót còn có khuất nhục và tức giận nói không nên lời.
Hai phó tướng trung thành và thiện chiến nhất của gã lại vì ngăn cản mũi tên của Tiêu Hàn Tranh cho gã mà chết.
Hơn nữa gã còn phát hiện một sự thật càng hoảng sợ hơn.
Võ công của gã lại yếu hơn Tiêu Hàn Tranh, trước đó giao thủ gã còn ứng phó được, nhưng dần dần cảm thấy cố hết sức.
Gã phát hiện sách lược trước kia đều là sai lầm, đánh ngã Tam hoàng tử, làm Phó đô đốc tàn phế, cũng không có tác dụng quan trọng.
Bây giờ Tiêu Hàn Tranh mới là chỗ quyết định bọn họ có thành công đánh bại quân đội Đại Lương hay không.
Ai có thể nghĩ đến một thư sinh yếu sớt lại có võ công cao cường như vậy, quan trọng nhất là thiện chiến, thủ đoạn tác chiến nhiều vô số kể.
Hôm nay Tiêu Hàn Tranh từng vòng phá hư toàn bộ chiến lược tác chiến của bọn họ, là chuyện gã không đoán trước được.
Bây giờ chỉ có thể chạy trốn, đây chính là sỉ nhục đối với gã.
Tiếp đó gã thấy Tiêu Hàn Tranh đang dẫn người ra đánh ở cách đó không xa.
Con ngươi Gia Luật Đông Hách chợt lóe, đôt nhiên sinh ra một quyết định.
Nếu có thể bắt Phúc Bảo quận chúa, lấy sự coi trọng của Tiêu Hàn Tranh với nàng, tuyệt đối sẽ chủ động sinh hàng.
Nếu như Tiêu Hàn Tranh thờ ơ, tiếp tục mang người truy kích, mặc kệ sống c.h.ế.t của Thời Khanh Lạc.
Vậy gã có thể tực tiếp bắt Thời Khanh Lạc về cho Cát quốc bọn họ sử dụng.
Gã cũng không tin nếu Tiêu Hàn Tranh vứt bỏ Thời Khanh Lạc, trong lòng Thời Khanh Lạc sẽ không có gúc mắt.
Gã biết nữ nhân tàn nhẫn, hoàn toàn không thể khinh thường được.
Vì vậy đột nhiên Gia Luật Đông Hách thay đổi đường chạy trốn, dẫn người vọt đến chỗ Thời Khanh Lạc.
Tướng sĩ Đại Lương thấy vậy đều vô cùng căng thẳng, Gia Luật Đông Hách có thể nghĩ đến, tất nhiên bọn họ cũng nghĩ ra được.
Không thể để cho Phúc Bảo quận chúa bị bắt được!
Nhưng bọn họ cách quá ca, hoàn toàn không cứu kịp.
Phó tướng không nhịn được, hỏi Tiêu Hàn Tranh: "Tiêu đại nhân, chuyện này phải làm sao đây?"
Khoảng cách xa như vậy, mũi tên cũng b.ắ.n không trúng.
Nhưng Tiêu Hàn Tranh lại rất ung dung kiên định nói: "Thê tử của ta sẽ không bị bắt."
Nhưng tay đang nắm dây cương, lại tiết lộ tâm trạng không được bình tĩnh của hắn.
Tất nhiên hắn tin tưởng năng lực ứng biến và hậu thủ của tiểu tức phụ, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng cho an toàn của nàng.
Thời Khanh Lạc thấy Gia Luật Đông Hách xông đến, trong nháy mắt hiểu rõ ý đồ của đối phó.
Nếu nàng dám mang người đến đây, tất nhiên có hậu thủ.
Vì vậy nàng làm một hành động làm cho tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ.
Nàng hô to một tiếng về phía bầu trời: "Sư phụ, tên cẩu tặc Cát quốc này muốn g.i.ế.c ta, lão nhân ngài nhanh chóng đến giúp đỡ đi!"
Tướng sĩ Đại Lương, tướng sĩ Cát quốc: "..."
Tướng sĩ trong thành lại lộ ra bộ dạng mong đợi và kích động.
Các tướng sĩ ở dưới thành thì đều bối rồi, bọn họ chỉ cảm thấy cạn lời, la như vậy có tác dụng sao.
Đây thật sự không đáng tin chút nào!
Tướng sĩ Cát quốc thì cảm thấy Thời Khanh Lạc sợ quá nên choáng váng rồi?
Bọn họ mới không tin kêu như vậy sẽ có tác dụng.
Gia Luật Đông Hách cũng cảm thấy Quận chúa Phúc Bảo này chỉ có như vậy, bị bọn họ làm cho sợ mất hồn mất vía bắt đầu gọi sư phụ.
Nhưng ngay khi bọn chúng sắp vọt đến trước mặt đám người Thời Khanh Lạc, đột nhiên từng viên quả cầu màu đen từ trên trời hạ xuống, rơi vào đám người Cát quốc đang liều c.h.ế.t xông đến.
Sau đó từng đạo tiếng nổ vang lên, binh lính Cát quốc bị người thì bị nổ chết, người bị thương.
Không gian của Thời Khanh Lạc là bất động.
Cũng chính là bỏ đồ vào, lúc thả ra cũng sẽ có trạng thái mới vừa bỏ vào, đốt lưu đạn rồi bỏ vào thì sẽ ngừng cháy lại, sẽ không nổ.
Cho nên Thời Khanh Lạc đốt trước không ít l.ự.u đ.ạ.n bỏ vào trong không gian dự bị.
Lúc này đám người Gia Luật Đông Hách đến bắt nàng, nàng đoán được thời gian, dùng ý niệm dời l.ự.u đ.ạ.n trong không gian ra giữa không trung, sau đó cho rơi xuống.
Như vậy tất cả mọi người đều thấy trên bầu trời bỗng nhiên lại có quả cầu màu đen nhỏ xuất hiện, sau đó nổ mấy người muốn bắt Thời Khanh Lạc.
Vận khí của Gia Luật Đông Hách tốt, vị trí của gã đứng không có đập trúng.
Chẳng qua ngựa lại bị hoảng sợ, bắt đầu chạy loạn.
Gia Luật Đông Hách thiếu chút nữa cũng bị sợ cho choáng váng, gã hoàn toàn không ngờ trên bầu trời lại xuất hiện quả cầu màu đen có lực sát thương lớn như vậy.
Bởi vì danh tiếng của Thời Khanh Lạc rất lớn, cho nên dù Gia Luật Đông Hách là Thống soái Cát quốc, cũng có nghe qua rất nhiều tin đồn về nàng.
Truyền đi nhiều nhất chính là Thời Khanh Lạc có một sư phụ lão thần tiên, cũng dạy nàng rất nhiều thứ, làm cho nàng trở thành "em bé vàng" nhiều người muốn cướp vào tay.
Sau đó là hạt giống, tiếp theo chính là con ngỗng vô cùng thông minh.
Đối với sư phụ lão thần tiên gì đó Gia Luật Đông Hách khịt mũi xem thường, cảm thấy do Thời Khanh Lạc bịa ra.
Bọn họ mới không tin có thần tiên gì đó, chẳng qua trái lại thừa nhận tài năng kiếm tiền của nàng, cho nên hoàng thất Cát quốc vẫn muốn Thời Khanh Lạc đi.
Nhưng bây giờ sự thật bày trước mắt, bọn họ không tin cũng phải tin.
Thì ra sư phụ thần tiên là có thật.
Nếu không tại sao tự nhiên trên bầu trời lại rơi xuống quả cầu nhỏ màu đen.
Thiếu chút nữa bị ngựa vứt bỏ, lúc này Gia Luật Đông Hách tỉnh hồn.
Lập tức siết chặt dây cương, gã lớn lên trên lưng ngựa, cộng thêm khí lực lớn, miễn cưỡng khống chế được phương hướng đang chạy như điên của con ngựa.
Vừa vặn là con đường mà bọn họ muốn chạy trốn.
Lúc này gã cũng sợ rồi, không dám xông đến chỗ Thời Khanh Lạc, nếu không lão thần tiên gì đó lại ném quả cầu màu đen xuống, gã cũng phải c.h.ế.t theo.
Gã vừa cưỡi con ngựa đang bị hoảng sợ chạy như điên vừa hô to: "Rút lui, nhanh chóng rút lui!"
Những tướng sĩ khác của Cát quốc cũng tỉnh hồn lại, dồn dập chạy theo phương hướng của Gia Luật Đông Hách.
Loại thần tích này, phần lớn đều làm cho bọn họ sợ đến mềm chân.
Người sao có thể là đối thủ của thần tiên, bọn họ lại không muốn tự tìm đường chết.
Bên này Cát quốc còn dư lại chừng phân nửa tướng sĩ, đều điên cuồng bỏ chạy, đường đi đã sớm sắp xếp xong, cho nên Đại Lương rất khó ngăn cản.
Cũng vì vậy Tiêu Hàn Tranh cũng không dẫn người đuổi theo.
Tiêu Hàn Tranh có hiểu biết về Gia Luật Đông Hách, người này không chỉ dũng mãnh thiện chiến, còn rất cẩn thận sắp xếp đường lui nữa.
Cho nên đường mà đám Gia Luật Đông Hách rút lui nhất định có viện binh và mai phục.