Trong biên thành và đại quân đều có thám tử của Cát quốc.
Mà trong quân đội của Cát quốc, cũng có thám tử của Đại Lương.
Lần này Tiêu Hàn Tranh nhận thế lực của phụ thân cặn bã, đúng lúc có mấy tên thám tử trong đại quân của Gia Luật Đông Hách.
Vì vậy tin tức cũng được truyền đến.
Hắn nhìn tin tức, lúc trước mỗi ngày biên thành đều truyền tin tức cho Gia Luật Đông Hách, nhưng hôm nay không có chút động tĩnh nào, cũng không biết tình huống là gì.
Thấy tin tức này, Tiêu Hàn Tranh đoán là do tiểu tức phụ nhà mình làm.
Vì vậy gọi mấy phó tướng và lão tướng quân tướng lĩnh đến mật đàm một phen, mấy người đều là người trung thành, hắn nhấn mạnh qua, cho nên lần này chiến lược không có tiết lộ ra ngoài.
Ngày hôm sau buổi sáng đến trưa, biên thành vẫn không có động tĩnh gì.
Gia Luật Đông Hách thấy vậy đoán chừng Phúc Bảo quận chúa đi vào làm cho chuyện này xảy ra.
Người của gã vẫn nhìn chằm chằm trên trời và cửa thành, cũng không thấy người đưa vật tư hoặc đội ngũ đi vào, chuyện này làm cho gã thở phào nhẹ nhõm.
Trong biên thành Đại Lương tướng sĩ đói bụng không có sức đánh giặc, bọn họ không cần sợ trong ngoài giáp công.
Bây giờ quan trọng nhất vẫn là đối phó Tiêu Hàn Tranh.
Chỉ là bên trong vẫn luôn không truyền in tức ra ngoài, chuyện này làm cho gã có một dự cảm không tốt.
Vì cẩn thận,gã còn phân phó: "Tiếp tục để cho ba đội ngũ kia nhìn chằm chằm biên thành, một khi xảy ra chuyện gì lập tức báo lại."
"Vâng!"
Bên kia, trong thành, các tướng sĩ ăn một bữa có thịt cơm no nê, lúc này đang nghỉ ngơi chờ lệnh phá vòng vây.
Thời Khanh Lạc đổi áo giáp, bên hông đeo trường kiếm, đi lên tường thành với Tam hoàng tử.
Hôm nay Tam hoàng tử đã khôi phục không ít, có thể xuống giường đi bộ.
Lương Hành Tiêu cười nói: "Ngươi mặc áo giáp vào, nhìn có chút giống Dung Dung, rất anh tư hiên ngang."
Không nhìn ra Thời Khanh Lạc xinh đẹp dịu dàng như vậy, mặc áo giáp vào khí chất liền thay đổi, thật sự là là kỳ lạ.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Đa tạ khen ngợi, không chỉ khí chất thay đổi, ta còn có thể theo quân đánh giặc.""
Hai người vừa nói vừa đi đến trường thành, đứng ở một góc nhìn xuống.
Bọn họ đứng ở chỗ tương đối khuất, tướng sĩ Cát quốc dưới thành không dễ dàng nhìn thấy.
Thời Khanh Lạc cầm ống nhòm nhìn một chút, thấy quân đội Cát quốc vẫn là bộ dạng lúc trước, hiển nhiên không đoán được bọn họ sẽ phá vòng vây.
Lại nhìn ngọn núi phía xa xa, quân đội Đại Lương thì đang chuẩn bị chờ lệnh.
Thời Khanh Lạc tính toán thời gian một chút, gần đến giờ thì thả con bồ câu đưa thư ra.
Bởi vì bồ câu đưa thư nhỏ, còn cố ý đào tạo bay rất cao, cho nên người Cát quốc không phát hiện ra được.
Hơn nữa bởi vì mỗi ngày bồ cầu đưa thư đều xuất hiện, cũng không có gì lạ cả.
Lương Hành Tiêu hỏi: "Đây là ngươi muốn bàn bạc nên đánh như thế nào với Tiêu Hàn Tranh sao?"
Thời Khanh Lạc lắc đầu: "Không phải, ta chỉ là truyền tín hiệu cho chàng ấy thôi."
Thống soái Cát quốc cẩn thận lại thông minh, nếu nàng lấy pháo bông làm tín hiệu, nhìn một cái sẽ biết có chuyện không đúng, tuyệt đối sẽ sinh ra phòng bị lớn.
Nhưng dùng bồ cầu đưa thư lại không giống nhau, đối phương đã nhìn quen.
Hơn nữa nếu nhìn thấy bồ cầu đưa thư, đám người thống soái Cát quốc cũng sẽ suy đoán bọn họ là muốn bàn bạc cách thoát vòng vây gì đó với tiểu tướng công mà thôi.
Bồ cầu đưa thư bay qua cần một khoảng thời gian, bay trở về lại cần thời gian, trong khoảng thời gian đó đại quân Cát quốc sẽ cho rằng không thể nào xuất hiện trận đánh.
Nàng và tiểu tướng công chính là muốn đánh trong khoảng thời gian chênh lệch này, làm cho tướng sĩ Cát quốc không phòng bị được.
Quả nhiên, bên kia Tiêu Hàn Tranh vẫn luôn để cho người dùng ống nhóm giám thị tình huống biên thành.
Trước tiên phát hiện chim bồ câu bay ra, lập tức có binh lính đến báo.
Tiêu Hàn Tranh đúng lên nói với đám tướng lĩnh: "Thê tử của ta truyền tín hiệu, bây giờ toàn quân theo ta xuất chiến.”
Tướng lĩnh có mặt đều có chút mơ màng, tín hiệu ở chỗ nào? Tại sao bọn họ không thấy?
Hơn nữa vật tư còn chưa được đưa vào, trong thành binh lính đói bụng, sao có thể phá vòng vây.
Có người không nhịn được hỏi ra hai vấn đề này.
Tiêu Hàn Tranh lấy binh phù từ trong n.g.ự.c ra: "Hôm nay ta là chủ soái, các ngươi không cần nhiều lời, nghe ta chỉ huy là được."
Tiếp đó hắn mặt khối giáp phóng lên ngựa: "Nếu xảy ra vấn đề, ta chịu trách nhiệm."
Những người khác còn có thể làm gì, chỉ có thể nghe theo.
Dù sao binh phù ở trong tay Tiêu Hàn Tranh, hơn nữa tên đã lắp vào cung không thể không bắn.
Bọn họ chỉ cầu nguyện lão thần tiên hiển linh, thật sự phù hộ Phúc Bảo quận chúa đưa vật tư vào.
Tiêu Hàn Tranh mang đại quân đánh bất ngờ, mặc dù đội quân Cát quốc đã sớm chuẩn bị nghênh đánh và mai phục, nhưng vẫn rất kinh ngạc.
Gia Luật Đông Hách nghe được Tiêu Hàn Tranh dẫn quân đánh đến, cũng lập tức lên ngựa dẫn tướng lĩnh nghênh chiến.
Cũng để cho người đang mai phục lập tức hành động.
Ngay khi gần đi vào vòng mai phục của quận đội Cát quốc, đột nhiên Tiêu Hàn Tranh siết ngựa, làm cho đại quân dừng lại.
Hắn giơ tay lên ra lệnh: "Xe b.ắ.n đá, b.ắ.n về phía trước."
Rất nhanh có người đẩy xe b.ắ.n đá, từng cục đá bay về phía trước.
Sau đó mọi người thấy mặt đất phía trước, bị đập sụp không ít.
Cũng thấy rõ không ít hố to, bên trong đều cắm đầy trúc nhọn.
Đây nếu là xông đến té xuống, không biết c.h.ế.t bao nhiêu người.
Nói không chừng chiến mã tướng sĩ ngã xuống cũng có không ít.
Chuyện này rất làm ảnh hưởng đến tinh thần.
Gia Luật Đông Hách ở phía xa thấy được một màn này, mặt ngày càng âm trầm.
Gã không ngờ Tiêu Hàn Tranh lại lợi hại như vậy, chẳng những biết bọn họ bày cạm bẫy, còn đoán được vị trí đại khái.
Gã cầm một chiếc cờ đỏ ra lắc lắc.
Đúng lúc ấy, Tiêu Hàn Tranh lập tức hô: "Phòng vệ doanh lên."
Tiếp đó hơn một ngàn binh lính đột nhiên xông ra, trên lưng bọn họ cõng từng khối gỗ ghép vào nhau.
Sau đó chia ra tản về phía trước, nhanh chóng ghép khối gỗ lại.
Lúc này chỗ Cát quốc đội nhiên nhô ra một đám người, không ngừng b.ắ.n tên về phía đại quân Đại Lương.
Nhưng mà lúc này, từng tấm thuẫn bằng gỗ đã xuất hiện, sau đó những khối gỗ này lại dính sát vào nhau, giống như tường thành chặn lại mưa tên cho tướng sĩ Đại Lương bên trong.
Thời gian cực kỳ vừa vặn, những mũi tên kia cắm vào khối gỗ, bên này Đại Lương không ai bị thuơng cả.
Tiêu Hàn Tranh đã nghiên cứu thủ đoạn tác chiến của Gia Luật Đông Hách, hắn có lực khống chế với thời gian rất mạnh.
Hắn đoán được đội quân Cát quốc sẽ mai phục b.ắ.n mưa tên, cho nên để phòng vệ doanh lên.
Những tấm thuẫn bằng gỗ ráp lại được vào nhau là do hắn nghiên cứu ra.
Nhưng cũng có lấy linh cảm từ tranh ghép mà tiểu tức phụ làm cho Nhị lang và muội muội.
Cõng một miếng gỗ lớn rất phiền phức khi đi hành quân, còn dễ dàng bị quân địch nhằm vào
Cho nên hắn nghĩ đến cách lắp lại với nhau, còn bí mật huấn luyện phòng vệ doanh.
Để cho bọn họ có thể trong thời gian ngắn lắp ráp được tấm thuẫn lớn, trên mỗi khối gỗ đều có rãnh ghép lại, có thể nối khối gỗ thành một mảnh lớn, cản được mũi tên.
Một màn như vậy, chẳng những làm cho Thời Khanh Lạc khiếp sợ.
Ngay cả tướng sĩ của Đại Lương cũng trợn to mắt há hốc mồm.
Tiêu đại nhân quá trâu bò, chẳng những đoán chính xác đối phương mai phục, còn đã sớm có sách lược ứng đối.
Còn có tấm thuẫn này nữa, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, lại có từng tứng miếng ghép lại thành một tấm thuẫn thật to, mở rộng kiến thức!
Người mai phục của Cát quốc b.ắ.n sạch tên, cung không tổn hại gì đến tướng sĩ Đại Lương.
Tiêu Hàn Tranh tĩnh táo nói: "Phòng vệ doanh đi xuống, trảm mã doanh lên."
Tiếp đó một đôi binh lính hơn một ngàn người từ phía sau chạy ra.
Sau lưng bọn họ cũng cõng đồ vậy, nhưng là từng đoạn gậy trúc.
Bọn họ nhanh chóng hợp đoạn trúc thành cây trúc thật dài, trước nhất có một móc câu sắc bén.
Tấm thuẫn với rút, những người này lập tức dùng cây trúc dài ra, đúng lúc một đội kỵ binh của Cát quốc xông đến.
Móc cây sắc bén gạch bỏ từng con ngựa một.
Cạm bẫy của Cát quốc cũng không phải chỗ nào trên mặt đất cũng có, mỗi hố đều có một khoảng cách.
Trước khi làm bẫy rập này, Cát quốc đã cố ý huấn luyện ngựa của đội kỵ binh.
Cho nên lúc này dựa theo quá trình huấn luyện, những con ngựa này cũng tránh được bẫy rập.
Nhưng mới vừa xông đến đã bị móc câu đánh ngã, mỗi con ngựa đều ngã xuống đất, binh lính trên lưng ngựa cũng té xuống giống như vậy.
Trong đó có ít nhất một nửa số người, ngay cả ngựa lẫn người hoặc là người bị ngựa bỏ lại đế té xuống bẫy do mình thiết kế, kêu thảm liên tục.
Con ngươi Gia Luật Đông Hách co rút một chút, hiển nhiên không ngờ Tiêu Hàn Tranh lại chuẩn bị nhiều như vậy.
Trái lại cạm bẫy của bọn họ lại tự gài bẫy người mình.
Gã đổi chiến lược: "Bộ binh lên."
Vì vậy quân sĩ Cát quốc không cưỡi ngựa cầm vũ khí, đồng loạt vọt đến tướng sĩ Đại Lương.
Tiêu Hàn Tranh cũng rút kiếm ra: "Đã đến lúc dùng kiếm công trận, lên!"
Vì vậy tướng sĩ Đại Lương cũng rối rít xông đến.
Tướng sĩ hai bên đánh thành một đoàn.
Gia Luật Đông Hách cũng cầm đại đao cưỡi ngựa xông đến, c.h.é.m về phía Tiêu Hàn Tranh.