Gia Luật Đông Hách cũng không tin: "Đúng là khả năng không lớn, nhưng trước đó không phải chúng ta nghĩ sẽ không thể bay vào sao?"
"Chẳng qua làm chút đề phòng miễn trừ hậu họa thôi."
Gã lại nói: "Đối tượng mà chúng ta đối phó vẫn là đại quân do Tiêu Hàn Tranh lãnh đạo."
Những người khác suy nghĩ một chút cũng đúng, trước đề phòng cũng không có gì: "Vâng!"
Bên kia, Tiêu Hàn Tranh đột nhiên từ trên trời bay xuống tường thành, lúc gần đến tường thành làm cho các tướng sĩ trông coi sợ hết hồn.
Bọn họ đồng loạt căng thẳng cầm cung tên chỉ về phía Thời Khanh Lạc, chẳng qua không b.ắ.n tên.
Dù sao bây giờ bọn họ cũng không biết, nữ tử từ trên trời giáng xuống này là người mình hay là người của Cát quốc.
Thời Khanh Lạc lộ ra vẻ thoải mái mở miệng nói: "Ta là Phúc Bảo quận chúa, cố ý đến tiếp viện cho các ngươi."
Tiếp đó nàng cởi bộ trang bị trước người ra
Kiếp trước nàng thích vận động cực hạn, cho nên đặc biệt đi huấn luyện giả chim bay, tiếp đó bay rất nhiều lần.
Sau khi một lần bay xong, nàng ngại trang bị phiền phức, cho nên bỏ nó vào không gian.
Cho nên sau khi nhận được tin tiểu tướng công nói Tam hoàng tử bị kẹt ở trong thành, lại nhìn bản đồ mà hắn vẽ.
Phát hiện bên ngoài thành có một ngọn núi cao, nàng lập tức nhớ lại bộ giả chim bay trong không gian, đúng lúc có thể dùng đến.
"Đây là lệnh bài ngự ban của ngỗng vương nhà ta."
Tiếp đó Thời Khanh Lạc lấy ra một lệnh bài màu vàng từ trong túi ra.
Đây là kim bài mà lần trước Hoàng đế ban cho Ngốc Ngôc, rất ít người ở Bắc cương không biết, cho nên cầm cái này dễ dàng chứng minh thân phận.
Thấy phía trên kim bài chậm trổ một con ngỗng lớn, tướng sĩ trên tường thành đều thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là Phúc Bảo quận chúa, hù c.h.ế.t bọn họ.
Thấy những người này để cũng xuống, Thời Khanh Lạc nói: "Tam hoàng tử ở chỗ nào, dân ta đi gặp ngài ấn."
Tướng lĩnh thủ thành lập tức cung kính làm động tác mới: "Phúc Bảo quận chúa, mời!"
Bọn họ cũng không hoài nghi thân phận của Thời Khanh Lạc.
Thật sự có thể từ trên trời bay xuống, thủ đoạn thần kỳ như vậy, toàn bộ Đại Lương chỉ sợ cũng chỉ có Phúc Bảo quận chúa là làm được.
Hơn nữa tấm kim bài ngự ban cho Ngỗng vương kia rất nổi tiếng, bọn họ cũng đã sớm nghe nói.
Thời Khanh Lạc để cho tướng lĩnh tìm hai binh lính giúp đỡ, ôm bộ trang bị giả chim bay đi theo sau,
Dù sao ngay trước mặt như người này, nàng cũng không tiện bỏ đồ vào trong không gian.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi tường thành, các tướng sĩ đang căng thẳng rối rít lộ ra vẻ không dám tin.
"Trời ạ, Phúc Bảo quận chúa lại bay đến đây."
"Đúng vậy, mới vừa rồi từ trên trời hạ xuống một người, cũng làm cho ta sợ hết hồn."
"Không hổ là đồ đệ của lão thần tiên, từ trên trời bay xuống, thật đúng là như tiểu tiên nữ."
Thật ra bọn họ nhìn càng giống như chom chẳng qua không nhịn được cảm thấy đó chính là tiên nữ.
"Quá tốt, có đồ đệ Phúc Bảo quận chúa của lão thần tiên đến tiếp viện, ta cảm thấy chúng ta được cứu rồi."
"Đúng vậy, Phúc Bảo quận chúa bay đến cứu chúng ta."
Giờ phút này các tướng sĩ bởi vì bị đại quân Cát quốc vây khốn lương thực đã bắt đầu không còn, giống như tìm được cứu tin của mình,
Tựa như Phúc Bảo quận chúa đồ đệ của lão thần tiên này chính là lục bình mà bọn họ bắt được.
Từng người đều sinh ra mấy phần hy vọng và ý chí chiến đấu, có Phúc Bảo quận chúa bọn họ được cứu rồi đi?
Rất nhanh tin tức Phúc Bảo quận chúa bay từ trên trời xuống cứu mọi người, lập tức lan truyền toàn bộ thành.
Đây vốn là một biên thành quân sự nhỏ, hoàn toàn không có bá tán, trú đóng đều là tướng sĩ Đại Lương
Nghe được tin tức này, mỗi người đều dấy lên hy vọng sống.
Đây cũng là kết quả mà Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đã thương lượng, trừ muốn mua vật tư vào ra, quan trọng còn phải khích lệ tinh thần của các tướng sĩ.
Rấ nhanh tên tướng lĩnh kia dẫn Thời Khanh Lạc đi vào viện của Thống soái.
Trước tiên hắn ta để cho người đi truyền lời cho người của Tam hoàng tử.
Người bên cạnh Tam hoàng tử nhận được tin tức có chút không dám tin, nhưng bọn họ tin tưởng tướng lĩnh sẽ không truyền loạn, vì vậy cũng sinh ra mấy phần hy vọng.
Khi thấy Thời Khanh Lạc đi vào, trong mắt nhiều thêm một phần kích động.
Rối rít hành lễ: "Bái kiến Phúc Bảo quận chúa."
Thời Khanh Lạc gật đầu với bọn họ: "Tam hoàng tử đâu?"
Phó tướng bên cạnh Tam hoàng tử chủ động nói: "Thống soái ở bên trong, mạt tướng dẫn quận chúa đi vào,"
Thời Khanh Lạc đi theo hắn ta vào, chỉ thấy Tam hoàng tử gầy một vòng lớn đang nằm trên giường, vẫn đang hôn mê.
Tiếp đó nàng lấy ra một bình sứ đưa cho phó tướng: "Ta mang theo thuốc giải do tướng công ta điều chế, các ngươi cho Tam hoàng tử uống đi."
Tin tức Tiêu Hàn Tranh là đồ đệ của thần y, y thuật rất cao minh, phó tướng cũng biết,
Hắn ta nhận lấy bình sứ, cũng không lập tức cho Tam hoàng tử uống vào, mà là nhìn tùy tùng của tam hoàng tử.
Tùy tùng Tam hoàng tử khẳng định là đã gặp qua Phúc Bảo quận chúa.
Mặc dù bọn họ tin tưởng đây chính là Phúc Bảo quận chúa, nhưng vẫn xác định cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, dù sao tính mạch của Tam hoàng tử quá quan trọng.
Sau khi tùy tùng Tam hoàng tử thấy Thời Khanh Lạc, mới từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại.
Thấy phó tướng nhìn mình, tùy tùng gật đầu với đối phương, sau đó lập tức hành lễ với Thời Khanh Lạc: "Bái kiến Phúc Bảo quận chúa."
"Trước cho Tam hoàng tử uống thuốc đi, khoảng chừng một canh giờ sau hắn sẽ tỉnh lại.
Bên cạnh Tam hoàng tử có người của Nghệ vương, cho nên mỗi ngày đều sẽ dùng bồ câu truyền tin tức ra bên ngoài cho Tiêu Hàn Tranh.
Vì vậy Tiêu Hàn Tranh mới đến biên cảnh, đã biết được Tam hoàng tử trúng độc gì, có triệu chứng gì.
Cũng dựa vào cái này mà điều chế ra được giải độc.
Tùy tùng xác nhận thân phận của Thời Khanh Lạc, phó tướng cũng không do dự nữa, tự mình đút thuốc cho tam Hoàng tử.
Xong rồi phó tướng nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: "Quận chúa một đường khổ cực, nếu không trước tiên mạt tướng đưa người đi nghỉ ngơi trước?
Mặc dù có rất nhiều chỗ tò mò không hiểu, nhưng có lẽ Phúc Bảo quận chúa chỉ có nói cho Tam hoàng tử biết, cho nên hắn ta nhìn không hỏi.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Được!"
Quả thật nàng rất mệt, từ Bắc Thành giục ngựa chạy đây, hôm nay trời chưa sáng đã leo lên núi chuẩn bị giả chim ba này.
Nàng được dẫn vào một căn phòng sạch sẽ, phó tướng lại để cho nha hoàn trải đệm giường mới lên, sau đó nàng ngủ một giận.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thời Khanh Lạc mở mắt ra.
Nàng sửa sang lại búi tóc và quần áo mới mở cửa: "Tam hoàng tử tỉnh rồi?"
Mặc dù là hỏi, nhưng trong giọng nói tràn đầy khẳng định.
Trong lòng Phó tướng nghỉ Phúc Bảo quận chúa quả nhiên lợi hại, chuyện này cũng tính ra được: "Vâng, Tam hoàng tử đã tỉnh, ngài ấy muốn gặp quận chúa."
Đồng thời cũng bội phục Tiêu Hàn Tranh này đúng là cao minh.
Từ khi Tam hoàng tử trúng độc đến nay, mặc kê là quân y hay là ngự y từ kinh thành đến cũng chỉ có thể tạm thời khống chế độc tố, mà không phải là giải độc.
Cũng làm cho tam hoàng tử hôn mê không tỉnh lại, lòng quân không yên.
Mà Phúc Bảo quận chúa vừa đến đã giải quyết vấn đề này, tước hiệu mà bệ hạ phong đúng là danh xứng với thực.
Phúc bảo phúc bảo, không chỉ có phúc thôi, còn mang may mắn cho những người khác nữa.
Thời Khanh Lạc đi theo phó tướng đến phòng của Tam hoàng tử.
Đi vào chỉ thấy hắn ta nửa dựa vào giường, sắc mặt vẫn rất tái nhợt.
Lương Hành Tiêu nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn qua.
Hắn ta nở nụ cười với Thời Khanh Lạc: "Ngươi đến rồi,"
Hắn ta đã nghe phó tướng kể lại Thời Khanh Lạc đến bằng cách nào.
Sau khi nghe xong có một loại cảm giác không chân thật, còn cố ý bấm mình vào cái, sợ là giấc mơ.
Chẳng qua hiển nhiên, đây là sự thật.
Thời Khanh Lạc đi tới ngồi xuống ghế đối diện: "Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"