Tiêu Nguyên Thạch nhướng mày: "Ta biết ngươi hận ta, nhưng bây giờ hai nước đánh giặc, Tam hoàng tử hôn mê trong toa thành bị bao vây kia, ta là Phó thống soái có kinh nghiệm, nếu hai chân có thể khôi phục, cũng có thể giúp sức."
Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: "Ông cảm thấy là ta cố ý không chữa giúp ông?"
Tiêu Nguyên Thạch không nói gì coi như chấp nhận dù sao con trai cũng là thần y, ông ta cảm thấy đối phương có hy vọng chữa trị cho chân của mình.
Mấu chốt chính là, ông ta thật sự không muốn trở thành kẻ tàn phế.
Sao Tiêu Hàn Tranh có thể không nhìn ra được ý của phụ thân cặn bã.
Hắn nhướng mày nói: "Nếu là lúc ông ngã ngựa, ta ở đây, trái lại còn có thể cứu được."
"Nhưng bây giờ xương bị đập bể của chân ông đã ghim vào trong thịt, nếu ta chữa, đầu tiên phải cắt chân của ông đi, lựa xương đã bể nát ra, xương trật khớp cũng phải nắn lại."
"Chỉ cần ông đồng ý, trái lại ta có thể thử một chút, nhưng ông dám không?"
"Hoặc là ông chịu nổi đau đớn đó không?"
Hai chân của phụ thân cặn bã phụ thân cặn bã đã trì hoãn thời gian cứu quá lâu, nếu muốn cứu lại quá hao phí tâm huyết, còn cần mấy loại thuốc hiếm nữa.
Tất nhiên hắn sẽ không vì phụ thân cặn bã mà hảo tổn phí lòng này.
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch vô cùng khó coi: "Ngươi, ngươi cố ý?"
Nghĩ đến phương pháp mà Tiêu Hàn Tranh nói, ông ta không nhịn được mà tê dại cả da đầu.
Hơn nữa ông ta không cho rằng phương pháp này trị hết chân cho mình, trái lại giống như con trai đang cố ý hành hạ ông ta vậy.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Ta cố ý đó, vậy ông có chữa không?
Tiêu Nguyên Thạch nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn: "Ngươi thật đúng là bị Thời Khanh Lạc làm hư."
Nói chuyện ngày càng làm cho người ta cảm thấy bực mình và chán ghét, lúc trước con trai không phải như vậy.
Tiêu Hàn Tranh cong môi: "Trái lại ta lại cảm thấy gần đèn thì sáng."
"Chân của ông hết thuốc cứu rồi, ông cũng nên chuẩn bị tinh thần thật tốt."
Hắn đi thẳng vào vấn đề: "Cho nên hôm nay ông đến tìm ta, còn có những chuyện gì nữa không?"
Lúc này trong lòng Tiêu Nguyên Thạch vô cùng khó chịu, ông ta đưa tay sờ hai chân của mình, vậy mà bị tàn phế.
Ánh mắt ông ta có chút đỏ, yên lặng một lại, lát ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn Tranh, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Ta hy vong ngươi có thể diệt Bắc vương phủ."
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Ông hy vọng có chút xa vời rồi, mặc dù Bắc Vương bị bắt, nhưng bây giờ Bắc vương phủ là thế lực quân đội mạnh nhất Cát quốc, ông cảm thấy Bắc Vương phủ dễ diệt như vậy sao?"
Cát quốc cũng rất lớn rất mạnh, muốn tiêu diệt đối phương, lấy thực lực Đại Lương bây giờ, cũng không thực tế.
Thật sự thì Đại Lượng mới trải qua chiến loạn, thành lập tân triều không được bao nhiêu năm, trăm họ vừa ổn định, còn đang trong giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức, kinh tế và quân đội vẫn có sự chênh lệch với Cát quốc.
Tất nhiên, dồn hết sức cũng không phải là không có khả năng, nhưng cũng sẽ kéo theo toàn bộ Đại Lương, làm cho dân chúng lầm than.
Sau khi bắt được Cát quốc, rồi mặc kệ không quản? Đến lúc đó còn rất nhiều vấn đề và phiền phức cần giải quyết.
Còn không bằng trước tiên làm cho Cát quốc sợ, để cho mỗi năm đối phương tiến cống một chút, sau đó nhanh chóng phát triển Đại Lương.
Chờ tương lai quốc lực và tài lực cách Cát quốc một khoảng lớn, cũng không cần kiêng kỵ Cát quốc nữa.
Đến lúc đó đối phương còn dám như vậy, trực tiếp tiêu diệt.
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Mặc dù con trai là nói thật, nhưng không nên trấn an an ủi ông ta chút sao?
"Vậy thì làm cho mẫu thân của Cát Xuân Như mà con trai của bà ta bị phế, không thể tranh đoạt vị trí Bắc vương nữa."
Trước khi chưa quyết định thế tử là ai, Bắc Vương rất thích con trai do mẫu thân Cát Xuân Như sinh ra.
Sau khi bắc vương bị bắt đưa đi kinh thành, hoàng đế Cát quốc để cho con trai trưởng của Bắc vương phi làm thế tử.
Nhưng chỉ cần Bắc vương không chết, cuối cùng vị trí Bắc vương rơi vào đầu ai còn chưa biết được.
Quả thật người đệ đệ cùng mẹ khác cha kia của Cát Xuân Như có chút bản lĩnh, vẫn rất hy vọng xông pha gây dựng sự nghiệp.
Nhưng Cát Xuân Như và mẫu thân của Cát Xuân Như hại ông ta thành như thế này, tất nhiên ông ta không thể bỏ qua được.
Nhưng bây giờ hai chân ông ta đã bị tàn phế, chức quan cũng không được đảm bảo, quả thật không có cách nào đối phó với mẹ con kia được.
Lúc này mới để cho người mới Tiêu Hàn Tranh đến.
Ông ta biết lấy bản lĩnh của đứa con trai này, vẫn có hy vọng làm được.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Muốn làm chuyện này không khó, nhưng tại sao ta phải giúp ông?"
"Phó đô đốc, ông cũng đừng quên, bây giờ chúng ta chẳng những không có quan hệ, còn có ân oán nữa đó."
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Cái tên vô liêm sỉ khinh người này.
Chẳng qua thật ra ông ta đã dự liệu Tiêu Hàn Tranh sẽ nói như vậy, cho nên đã chuẩn bị kịp.
Ông ta hít sâu một hơi nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta một tay, tất cả căn cơ của ta ở Bắc Thành còn có thế lực chôn ở Cát quốc đều sẽ đưa cho ngươi."
Hai chân của ông ta đã bị tàn phế, không thể nào xuất binh đánh giặc, sâu hơn là không thể tiếp tục ở lại Bắc Cương, có những cái này cũng vô ích.
Bây giờ mẫu thân của Cát Xuân Như là người ông ta hận nhất, con tiện nhân kia phá hủy nửa đời sau của ông ta, cho nên chỉ cần có thể báo thù, ông ta nguyện ý lấy ra lá bài tẩy của mình đi đổi.
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một chút: "Đồng ý!"
Thật ra thì nếu phụ thân cặn bã không đề cập đến yêu cầu này, hắn cũng sẽ không để cho mẹ con mẫu thân Cát Xuân Như làm đại sự.
Nữ nhân kia sở dĩ hại phụ thân cặn bã cũng là bởi vì muốn báo thù cho ba tỷ đệ Cát Xuân Như.
Người khi còn sống chính là sỉ nhục của bà ta, nhưng sau khi đột nhiên chết, dù cho mẫu thân của Cát Xuân Như có sắt đá như thế nào, về mặt tình cảm cũng là ruột thịt.
Cộng thêm Bắc vương bị giam lỏng, con trai của chính phi Bắc vương được Hoàng đế Cát quốc lập làm thế tử, trong lòng mẫu thân Cát Xuân Như vẫn luôn buồn bực.
Bây giờ hại phụ thân cặn bã, mục đích báo thù tiếp theo chính là hắn và tiểu tức phụ.
Ở Bắc Cương căn cơ của phụ thân cặn bã cùng với thế lực ở Cát quốc cũng rất hữu dụng với hắn, xem như hắn được lợi.
Tiêu Nguyên Thạch ngẩn ra: "Không ngờ ngươi lại đồng ý sảng khoái như vậy."
Ông ta còn nghĩ rằng Tiêu Hàn Tranh sẽ nói ra điều kiện, chẳng qua đây đã là ranh giới cuối cùng của ông ta rồi.
Thật sự thì trừ sản nghiệp của phủ Phó đô đốc ra, ông ta không còn gì nữa.
Những sản nghiệp kia là đảm bảo nửa phần đời còn lại của ông ta, ông ta không thể lấy ra vì báo thù được.
Tiêu Hàn Tranh liếc mắt một cái đã biết suy nghĩ của phụ thân cặn bã, cho nên báo thù gì đó vẫn mạnh hơn chuyện đảm bảo cuộc sống đời sau, Quả nhiên phụ thân cặn bã vẫn là người có lý trí.
Hắn cười như không cười: "Xem như ta đáng thương ông, đồng tình với sông đi."
Tất nhiên hắn không nói ra suy nghĩ thật của mình, nếu không để cho phụ thân cặn bã biết hắn vốn dĩ cũng muốn thu thập mẫu thân Cát Xuân Như, nói không chừng lại thay đổi, hoặc không giao đồ đang giữ ra.
Trên mặt Tiêu Nguyên Thạch thêm vài phần khó chịu, còn có chút tức giận: "Ta không cần ngươi đồng tình."
Ông ta thật sự không muốn bị con trai ruột đồng tình, lúc này càng làm cho ông ta hối hận, lúc đầu vì nữ nhân như Cát Xuân Như, rốt cuộc đã vứt bỏ những điều quan trọng gì.
Tiêu Hàn Tranh nhún vai: "Được, vậy tùy ông muốn nghĩ như thế nào cũng được."
Lại hỏi tiếp: "Ta để cho người đưa ông về Bắc Thành?"
Tiêu Nguyên Thạch nắm chặt hai tay thành quyền: "Không, ta muốn đợi ở chỗ này.
Ông ta muốn nhìn thử con trai đi theo con đường khoa cử còn là Trạng nguyên có phải thật sự biết đánh giặc hay không, có thể nghịch chuyển thế yếu mà bây giờ Đại Lương đang gặp phải hay không.
Nếu con trai thành công, ông ta kiêu ngạo, đồng thời sẽ càng hối hận, lúc này mới là quả báo của ông ta.