Hề Duệ ngẩng đầu nhìn nàng, suy nghĩ một chút nói đúng sự thật: "Dẫn nàng ấy cùng nhau ăn ngon chơi vui?"
"Khụ khụ...." Nghệ vương đang uống trà thiếu chút nữa phun trà ra ngoài, chẳng qua cũng bị sặc.
Thời Khanh Lạc cũng không ngờ Hề Duệ sẽ nói như vậy, nàng cũng cảm thấy thật thú vị.
Nàng hỏi: "Dẫn thê tử của ngươi ăn ngon chơi vui, nhà ngươi không nói gì sao?"
Hề Duệ lắc đầu: "Tất nhiên sẽ không, tổ mẫu và mẫu thân của ta nói, ta là con trai út, không cần gánh vác trách nhiệm của Phủ quốc công, sau này ta và thê tử chỉ cần sống vui vẻ là được."
Hắn ta không nhịn được, liếc nhìn Tiêu Bạch Lê một cái, lỗ tai có chút ửng đỏ: "Ta cũng sẽ đối tốt với thê tử của ta."
"Nàng ấy muốn đi ra ngoài chơi, ta sẽ dẫn nàng ấy đi chơi, nàng ấy muốn ăn gì, ta sẽ làm với nàng ấy."
Thời Khanh Lạc hỏi: "Vậy nếu trưởng bối trong nhà không thích nàng ấy thì sao, hoặc là nàng ấy và trưởng bối xảy ra mâu thuẫn?"
Hề Duệ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này có chút không thực tế, tổ mẫu ta và mẫu thân ta đều không phải là mẹ chồng độc ác, đối với cháu dâu/ con dâu đều rất khoan dung."
Thời Khanh Lạc nói: "Nếu xảy ra thì sao? Ngươi sẽ làm gì?"
Hề Duệ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu thê tử cuẩ ta không hợp với trưởng bối trong nhà, mặc dù ta sẽ không vì vậy mà chống đối trưởng bối yêu thương ta, nhưng ta có thể dẫn thê tử ra ngoài ở, ngăn cách các nàng lại, xa thơm gần thối mà."
Mặc dù thương thê tử, nhưng cũng không thể làm cho trưởng bối yêu thương mình cũng đau lòng.
Hắn ta sẽ không vì trưởng bối mà làm khó thê tử, cũng sẽ không vì thê tử mà chống đối trưởng bối, hai bên hắn ta cũng sẽ yêu thương và muốn chung sống hòa bình.
Vậy cũng chỉ có thể ra ở riêng, đến lúc đó mắt không thấy tâm không phiền, hai bên không phiền ai, hắn thật sự là quá thông minh rồi.
Thời Khanh Lạc nhìn Hề Duệ đang liếc nhìn Bạch Lê, sau đó vì xấu hổ mà lỗ tai ửng đỏ, nàng phát hiện tiểu bá vương này thật đơn thuần.
Nàng cười hỏi: "Vậy người nhà ngươi không cho phép thì sao?"
Hề Duệ vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Ở nhà ta được cưng chiều nhất, nếu trưởng bối trong nhà không cho, ta sẽ đi ngay đến dỗ dành tổ mẫu mẫu thân, sau đó tuyệt thực, đảm bảo bọn họ sẽ đồng ý."
Trước kia hắn ta muốn đạt thành mục đích đều làm như vậy cả.
Người có mặt ở chỗ này: "..." Phương pháp này đúng là rất được, làm cho bọn họ không biết nói gì cho tốt.
Không thể không nói, Hề Duệ được phủ quốc công nuôi rất đơn thuần, mặc dù không ngốc, nhưng tính tình lại có chút ngây thơ.
Nhưng nói thật, Thời Khanh Lạc bị lời của hắn ta làm cho động lòng
Nói rõ cho tới bây giờ Hề Duệ chưa từng nghĩ đến chuyện trói buộc thê tử mình ở hậu trạch, mình ăn uống vui chơi, cũng sẽ dẫn thê tử theo, rất tốt.
Hơn nữa cũng sẽ không để cho thê tử bị trưởng bối làm ủy khuất, mặc dù không thể vì thê tử chống đối trưởng bối, nhưng có thể mang thê tử ra ngoài sống riêng.
Nếu Hề Duệ nói vì thê tử có thể chống đối trưởng bối, khi đó Thời Khanh Lạc sẽ tạo thấy cha mẫu thân hắn ta sinh ra một cái chày gỗ, không bằng nhét về đào tạo lại.
Nếu là vì trưởng bối lại im lặng để cho thê tử chịu ủy khuất, chuyện này cũng không được.
Cho nên đừng nói Hề Duệ còn thật biết cách xử lý, biết cách xa thơm gần thối, biết cách làm sao cân bằng quan hệ của trưởng bối với thê tử của mình.
Câu trả lời của Hề Duệ, không chỉ Thời Khanh Lạc cảm thấy hài lòng, Nghệ vương, Tiêu Hàn Tranh thậm chí là Tiêu mẫu cũng cảm thấy hài lòng.
Trái lại Tiêu Bạch Lê không nghĩ có liên quan đến mình, nhưng nghe Hề Duệ nói, thì nàng ấy có chút vui vẻ.
Sau này ai gả cho Duệ ca, vậy nhất định sẽ thật hạnh phúc.
Nàng ấy không có chí lớn giống như Dung tỷ tỷ, nàng ấy không phải là không muốn lấy chồng nhưng hy vọng tương lai phu quân có thể cùng ăn uống chơi vui vẻ với nhau.
Giống như tẩu tẩu nói, mỗi năm phu thê có thể nắm tay nhau đi ngắm nhìn cảnh đẹo của Đại Lương, đi Tây Vực nhìn phong cảnh kỳ lạ của hải ngoại, còn có thể đi ra biển nhìn ngứm thế giới bên ngoài, nghĩ một cái đã rất tốt đẹp rồi,
Nhưng nam nhân như vậy, quá khó tìm.
Cũng chỉ sợ chỉ có Duệ ca.
Nàng ấy nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Hề Duệ không tự chủ mà sáng rực lên.
Duệ ca còn chưa đính hôn, cũng không có nữ nhân mình thích hay gần gũi ai, vậy có phải nàng ấy có thể tiên hạ thủ vi cường không?
Tẩu tẩu nói rồi, thấy tốt, thì phải ra tay dành lấy, nếu không sẽ bị người khác đoạt mất.
Tất nhiên, nếu không lấy được thì đại biểu vô duyên, cũng không cần miễn cưỡng.
Cơ hội cho người có chuẩn bị, thấy được thì phải nắm lấy.
Sau đó Thời Khanh Lạc chỉ thấy ánh mắt tiểu cô nhà mình nhìn Hề Duệ, càng nhìn càng giống như đang nhìn một con cá béo.
Trong lòng nghĩ, hôm nay nàng cũng chỉ muốn thử Hề Duệ thôi, nhưng hình như tiểu cô đã mở một cánh cửa nào đó rồi.
Hề Duệ cảm giác Tiêu Bạch Lê đang nhìn mình, hắn ta vừa ngước mắt lên, đối mặt với cặp mắt sáng lấp lánh kia,
Lỗ tai còn đỏ hơn nữa, lại vì xấu hổ mà nhanh chóng né tránh.
Ai nha, chẳng lẽ Bạch Lê cũng cảm thấy hắn ta nói đúng? Thật là ngượng ngùng mà.
Phản ứng ngây thơ của hắn ta, làm cho Tiêu Bạch Lê cảm thấy chơi thật vui, thật không nghĩ Duệ ca lại dễ dàng mắc cỡ như vậy.
Quả nhiên giống như tẩu tẩu nói, là một ngạo kiều!
Nghệ vương là một người rất nhạy bén, tất nhiên phát hiện ánh mắt Hề Duệ nhìn đại khuê nữ nhà mình có chút không đúng.
Tên ăn chơi trác táng da mặt dày này, còn biết mắc cỡ?
Lại nhìn bộ dạng kia của khuê nữ nhà mình, sao đột nhiên khi nhìn Hề Duệ lại có ánh mắt trêu đùa thế kia.
Cho nên lúc trước ông thu thập Lương Hữu Tiêu, thật ra là đã sửa chữa sai đối tượng?
Hề Duệ mới thật sự là con heo muống ủng cải trắng nhà ông đi?
Thời Khanh Lạc phát hiện ngày càng thú vị, nàng nhìn Hề Duệ hỏi: "Lại nói, trước đó ngươi có thông phòng tiểu thiếp hay không?"
Hề Duệ vội vàng lắc đầu, mang theo mấy phần ghét bỏ: "Không có, ta coi thường mấy nữ nhân xấu xí đó."
Thời Khanh Lạc gật đầu, khó trách lại thuần khiết như vậy.
Nàng lại hỏi: "Vậy về sau ngươi có muốn nạp thiếp hay không?"
Lúc này nàng hoàn toàn là hỏi giúp tiểu cô, nhìn ánh mắt kia của tiểu cô, đột nhiên nàng có cảm giác Hề Duệ mới là củ cải trắng bị tha đi…
Hề Duệ không chút do dự nói: "Cưới nhiều nữ nhân như vậy làm gì? Đến lúc đó mấy nữ nhân kia đấu tới đấu lui, con cái cũng đấu với nhau, gia trạch không yên."
"Ta đời này chỉ cần cười một thê tử là đủ rồi, nữ nhân nhiều phiền phức."
Hắn ta thật sự cảm thấy như vậy.
Những nữ nhân trong hậu cung của Hoàng đế biểu thúc hắn ta cứ thích đấu tới đấu lui, còn có mấy hoàng tử cũng tranh đấu trong sáng ngồi tối.
Xem như cha hắn ta có ít nữ nhân, nhưng cũng có thứ tử thứ nữ, cũng có quan hệ không tốt với đích tử bọn họ.
Hậu viện của tam thúc hắn ta nhiều nữ nhân, có thể nói ra loạn, thường xuyên ồn ào, đích trưởng tử và thứ tử không thiếu tranh đấu tranh giành sủng ái.
Cho nên hắn ta cảm thấy một nữ nhân là đủ rồi, con thì đều là đích tử đích nữ.
Thời Khanh Lạc ngày càng hài lòng với Hề Duệ, "Vậy nhà ngươi có yêu cầu cao về thân phận của thê tử ngươi không?"
Thê tử phu nhân Lương gia có chút chê bai thân phận thôn nữ của tiểu cô.
Hề Duệ lập tức tỏ thái độ: "Tất nhiên sẽ không, mẫu thân ta nói, chỉ cần ta thích, nếu nhân phẩm của cô nương kia tốt, mặc kệ là thận phận gì cũng có thể, nhà chúng ta không cần dùng đám hỏi củng cố gia tộc."
Lời này làm ánh mắt Tiêu Bạch Lê càng sáng hơn.
Ai nha, Duệ ca thật sự là lựa chọn làm phu quân tốt.
Không nạp thiếp, không trói buộc thê tử ở hậu trạch, còn biết dẫn thê tử theo ăn uống chơi đùa, không cần rầu rỉ về kế sinh nhai, trưởng bối trong nhà có vẻ dễ nói chuyện, sao cứ cảm giác Duệ ca là sinh ra dành cho nàng ấy vậy.
Bởi vì mỗi lần nàng ấy suy nghĩ sau ày mình sẽ gả cho phu quân có bộ dạng gì, cũng sẽ không nhịn được nghĩ đến những điều kiện này.
Sau đó lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá hão huyền, trong thiên hạ làm cho có được người như vậy, cho dù có cũng rất khó gặp
Không nghĩ đến xa tận chân trời gần ngay trước mắt.