Có người anh vợ như Tiêu Hàn Tranh trông chừng, cộng thêm Thời Khanh Lạc nữa, có thể con trai sẽ nên người hơn.
Với tính cách của con trai, tám chín phần mười sẽ không thích cưới nữ tử thế gia.
Con trai là công tử ăn chơi trác táng số một kinh thành, đích nữ của thế gia cũng không muốn gả cho nó.
Chính lúc này, ông ta mới đột nhiên nảy ra ý định kết thông gia.
Hề Duệ ngẩn người: “Cha, người đang đùa với con sao?”
Hắn ta và Tiêu Bạch Lê?
Trong ấn tượng của hắn ta, Tiêu Bạch Lê là một cô nương dịu dàng, ngọt ngào nhưng trước giờ hắn ta không hề có ý nghĩ nào khác.
Hề Tín Hành gật đầu: “Đúng vậy, ta cảm thấy Tiêu Bạch Lê rất tốt, nếu con cảm thấy tốt, chúng ta cũng có thể kết thân với Tiêu gia.”
“Nhà ta không để ý đến gia thế, chỉ cần Tiêu Bạch Lê là một cô nương tốt, có phải xuất thân từ nông nữ hay không cũng không quan trọng. Dù sao, sau này con cũng không cần thừa kế phủ quốc công, tương lai con và thê tử sống tốt là được.”
Ông ta chưa bao giờ đòi hỏi khắt khe với đứa con trai này.
Những lời Hề Tín Hành nói khiến người khác không khỏi kinh ngạc.
Hề lão gia tử cười nói: “Đề xuất này không tệ.”
Ông ấy nhìn Hề Duệ nói: “Tiểu tử thúi con vẫn luôn không muốn cưới thê tử, chẳng phải vì không thích mấy nữ tử thế gia luôn giữ quy củ phép tắc kia sao.”
“Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đều là người được nuôi dạy rất tốt, người được bọn họ dạy dỗ hẳn sẽ không tệ.”
“Nếu con cũng thấy tốt thì phải nhanh chân lên, nếu nàng dâu bị người ta cướp mất, có khóc cũng đã muộn.”
Hề Duệ: “……” Mọi chuyện còn chưa chắc chắn mà.
“Con cũng không biết, thật ra con cũng không có ác cảm gì với Tiêu Bạch Lê.”
Trước kia trốn tránh việc thành thân, chỉ vì hắn ta không thích những nữ tử được bồi dưỡng của mấy nhà thế gia kia, cảm thấy không thú vị chút nào.
Ngay khi nghĩ tới việc phải thành thân với một nữ tữ mà mình chưa từng gặp, lại còn là người nề nếp quy củ, hắn ta chán nản và muốn kháng cự.
Bây giờ nghĩ lại nếu đối tượng là Tiêu Bạch Lê, cũng không đến nổi ghét bỏ và kháng cự như trước.
Tiêu Bạch Lê được Thời Khanh Lạc nuôi dạy rất có cá tính, con người cũng khá thú vị, lại có tài nấu ăn ngon, hình như không có chỗ nào để chê.
Hề lão gia tử nghe vậy lập tức nói: “Không có ác cảm chính là chuyện tốt.”
“Trước đó ta còn lo con sẽ cô độc cả đời vì muốn chống đối việc thành thân. Bây giờ xem ra, tiểu tử con vẫn còn hy vọng để thành thân.”
Trước đây, ông ta thực sự sợ rằng cháu trai của mình sẽ không lấy thê tử.
Hề Tín Hành cũng cười nói: “Xem ra con có ấn tượng rất tốt với Tiêu Bạch Lê.”
“Năm sau quay lại đó, con hãy tìm cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, nếu thấy thích, trong nhà sẽ cầu thân giúp con.”
Ông ta đã từng gặp Tiêu Bạch Lê một lần, cảm thấy tiểu cô nương kia yêu kiều, mềm mại, rất phù hợp với con trai mình.
Hề Duệ: “……” Từ bao giờ cha của hắn ta lại biến thành người hấp tấp và nóng nảy như vậy?
Hắn ta hỏi: “Có phải việc này nhanh quá không?”
Hề Tín Hành trừng mắt nhìn hắn ta: “Như lời gia gia con nói, nếu còn không nhanh, nàng dâu này sẽ chạy mất.”
Lão gia tử cũng nghiêm túc và trịnh trọng nói: “Cháu trai à, đứa ăn chơi trác táng như con, có người cần là may lắm rồi, cho nên nếu đã nhìn trúng cô nương tốt nào thì phải nắm thật chặt.”
Hề Duệ: “……” Hắn ta tệ như vậy sao?
Lão thái thái nghe lão gia tử nói vậy, trừng mắt nhìn ông ấy một cái: “Duệ Nhi nhà ta tuy là đứa ăn chơi trác táng nhưng chưa từng làm điều phạm pháp, chỉ là ham chơi chút đỉnh thôi, sao lại không có ai cần chứ.”
Sau đó bà ấy cười tủm tỉm nhìn Hề Duệ rồi đổi lời: “Nhưng mà gia gia của con nói rất có lý, cô nương nhà người ta tốt như vậy, nếu không nhanh chóng hành động, chẳng phải bị người ta cướp mất sao.”
“Nàng dâu này không thể nhường cho người ta được.”
“Nếu con thích nàng, nãi nãi sẽ giúp con đi cầu thân.”
Bà ấy đã trải qua chiến tranh loạn lạc, lúc trượng phu đi theo tiên hoàng tranh đấu giành thiên hạ, bà ấy cũng từng sống những ngày tháng cực khổ.
Tuy sinh ra trong gia đình thế gia nhưng cũng chẳng để ý nhiều đến quan niệm dòng dõi hay môn đăng hộ đối.
Chỉ cần đứa cháu yêu quý thích, phu thê sống hòa thuận vui vẻ là bà ấy đã mãn nguyện rồi.
Hề Duệ có chút ngượng ngùng xua tay: “Việc này tính sau đi.”
Hề tam thúc cười đề nghị: “Nếu con thật sự có ý với Tiêu Bạch Lê, năm sau quay lại Bắc Cương con có thể học hỏi Nghệ vương, ra sức ân cần quan tâm, đừng có sử xự như kẻ thô lỗ.”
Đối với việc cháu trai cưới Tiêu Bạch Lê, bọn họ đều không có ý kiến.
Hề Duệ nghĩ đến bộ dạng ân cần lấy lòng Tiêu mẫu của biểu thúc: “……” Mỗi lần nhìn thấy đều nổi da gà, hắn ta không làm được việc buồn nôn như vậy đâu!
Vốn dĩ không có chuyện gì nhưng khi những người này nói ra, nhịp tim của hắn ta dường như đập nhanh hơn một chút.
Hắn ta nhìn thấy dáng vẻ đùa bỡn của người nhà: “Mọi người đừng có lo nghĩ linh tinh, con có việc phải ra ngoài trước.”
Nói xong hắn ta đứng dậy rồi bỏ đi.
Nhìn cháu trai bỏ đi, Hề lão gia tử dở khóc dở cười: “Tiểu tử này cũng có lúc biết thẹn thùng.”
“Ta thấy việc này có hy vọng.”
Với tính cách ngang ngược và bướng bĩnh của cháu trai, nếu thật sự không thích Tiêu Bạch Lê thì đã lập tức phản đối khi bọn họ nói ra.
Lão thái thái cũng tươi cười nói: “Ta cũng cảm thấy có hy vọng.”
Một lúc sau, người hầu cận trở về bẩm báo, nghe nói hai người bạn của Hề lão gia tử đã bị Lương lão gia tử mời đi trước rồi.
Hề lão gia tử: “……” Lão già c.h.ế.t tiệt kia thật không biết xấu hổ, sao có thể khoe khoang như vậy chứ.
Ông ấy lầm bầm: “Hy vọng tiểu tử thúi kia không chịu thua kém, đừng để bị tiểu tử Lương gia đánh bại hay là cướp mất thê tử.”
Lão thái thái trừng mắt nhìn ông ấy: “Duyên phận đến thì làm sao mà chạy được, nếu tiểu cô nương nhà người ta không thích Duệ Nhi, có ép cũng không được.”
Tất nhiên, bà ấy cũng hy vọng cháu trai có thể mang cháu dâu về càng sớm càng tốt.
Nhưng nếu tiểu cô nương nhà người ta không thích cháu trai, bọn họ cũng không thể cưỡng cầu người khác được.
Lão gia tử sờ sờ cái mũi: “Tất nhiên rồi.”
Lão thái thái nói với Hề Tín Hành: “Lúc về con hãy nói chuyện này với thê tử con, phải chờ nó đồng ý mới được.”
Tương lai cưới về nhà, người chung sống với cháu dâu vẫn là con dâu.
Muốn nhà cửa êm ấm thì tất nhiên mẹ chồng và nàng dâu phải hòa thuận.
Hề Tín Hành gật đầu: “Dạ!”
Lão gia tử lại sai người hầu cận đi mời hai lão gia tử khác, khi người tới, lão thái thái và mấy người Hề Tín Hành đã đi khỏi.
Hề Tín Hành trực tiếp đi đến hậu viện.
Thế tử phi đang nói chuyện với hai nàng dâu, thấy ông ta đi vào thì cười vấn an.
Vốn hai người con dâu muốn dứng dậy đi về nhưng ông ta đã bảo họ ở lại.
Sau đó, ông ta nói với thê tử việc trong nhà muốn Hề Duệ cưới Tiêu Bạch Lê.
Thế tử phi rất ngạc nhiên, lát sau mới hỏi: “Duệ Nhi nói thế nào? Nó có chịu không?”
Bà ta yêu quý đứa con trai này nhất, cho nên trước đó vẫn luôn kéo dài, không tìm hôn sự nào cho con, cũng bởi vì con trai không thích và rất phản đối việc thành thân.