Một mặt có thể khiến ông vượt qua cơn nghiện làm cha, một mặt khác, nhị lang và Tiêu tiểu muội cũng được trải nghiệm những lợi ích của việc có cha.
Nghệ vương cũng rất quan tâm Tiêu Hàn Tranh, chỉ tiếc con trai cả quá tự lập, thông minh và tài giỏi, không có chỗ để ông thể hiện.
Bên phía Cẩm vương cũng nhận được tin tức từ kinh thành.
Thấy kế hoạch bị Nghệ vương phá hư thì thầm mắng Nghệ vương mấy câu.
Cẩm vương thật sự không thể hiểu nổi, người đệ đệ không vướng bụi trần này sao lại coi trọng một nữ nhân đã hòa ly. Suốt ngày chạy đến xum xoe ân cần, còn ngang nhiên đứng về phía Tiêu Hàn Tranh ở trên tiều.
Nếu là gã, thích thì cứ nạp vào cửa rồi sủng ái, hà cớ gì lại lãng phí ngôi vị vương phi.
Nhưng gã lại không thể làm gì được Nghệ vương, đành phải thay đổi kế hoạch ban đầu.
Mới cuối tháng 10, huyện Hà Dương đã rơi trận tuyết đầu tiên.
Nhờ thu được lợi nhuận đáng kể từ xưởng đồ hộp, Tiêu Hàn Tranh không chỉ dẫn người đi sửa nhà cho các hộ nghèo trong huyện, mà còn đi đến các thôn làng giúp đỡ.
Vì vậy, năm nay ở huyện Hà Dương không có ngôi nhà nào bị sập do tuyết, tạm thời cũng không có người dân nào phải c.h.ế.t cóng.
Dù lò sắt đang cháy nhưng Thời Khanh Lạc vẫn cảm thấy lạnh.
Không khỏi nhớ đến máy sưởi và máy điều hòa ở hiện đại.
Trong thời tiết giá lạnh như thế này, Bắc Cương vẫn còn rất nhiều người nghèo đói, tới áo ấm còn không có chứ đừng nói đến việc mua bếp lò hay than tổ ông để sưởi.
Vì thế, Thời Khanh Lạc nhớ tới giường sưởi mà nàng đã từng thể nghiệm khi đến phương Bắc chơi trước kia.
Nàng chỉ biết sơ sơ đại khái, sau đó lấy《 Xuyên không bảo điển 》ra xem, quả nhiên có ghi chép cẩn thận về quá trình chế tác giường sưởi.
Thế là nàng chép lại rồi đưa cho tiểu tướng công.
“Làm ra cái giường sưởi này, ngồi hay nằm trên mặt cũng sẽ rất ấm, chờ khi tuyết tan, sẽ cho người đến huyện nha xây mấy cái.”
Nàng cười nói: “Sau khi chúng ta làm thử thành công, thì có thể quảng bá ở huyện Hà Dương rồi.”
Tiêu Hàn Tranh cất tờ giấy, tươi cười ôm nàng vào lòng: “Được, chờ làm ra giường sưởi này, mỗi thôn mỗi hộ đều có thì năm nay ở huyện Hà Dương không còn ai phải c.h.ế.t cóng nữa.”
Hắn đã kiểm tra ký lục của mấy năm qua, phát hiện mỗi năm huyện Hà Dương có không ít người c.h.ế.t cóng vì lạnh, việc này khiến hắn rất lo lắng.
Giá thành của bếp lò và than tổ ong tương đối cao, không thích hợp để dùng rộng rãi.
Hơn nữa bên này lạnh hơn nhiều so với huyện Nam Khê, hiệu quả sưởi ấm của bếp lò và than tổ ong cũng bị hạn chế.
Vẫn là giường sưởi này tốt hơn.
Trước khi thời tiết trở lạnh, hắn đã sai nha dịch đến từng thôn, từng hộ thông báo, bảo mọi người hãy chuẩn bị sẵn củi lửa, phơi khô rau dại để dự trữ.
Cho nên khi có thêm giường sưởi, trừ khi nhà nào rất lười biếng, nếu không đều sẽ đủ củi lửa cho đến khi trời ấm lên.
Khi mặt trời mọc, lại bảo mọi người đi thu gom thêm ít củi lửa để dự trữ.
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Ta cũng mong là vậy.”
Chờ tuyết tan, trời sáng hơn, Tiêu Hàn Tranh đã nhờ một thợ thủ công đến nhà làm giường sưởi.
Khiến không ít người vây xem.
Sau khi giường sưởi được làm ra và có thể sử dụng, bọn người Tịch Dung liền chạy tới trải nghiệm.
Nữ đi theo Thời Khanh Lạc đến một phòng, nam đi theo Tiêu Hàn Tranh đến một phòng khác.
Dù sao lên giường sưởi cũng phải cởi giày, nam nữ khác biệt, không thích hợp ở chung.
Sau khi lên giường sưởi, Tịch Dung thấy nó rất ấm áp, bèn ngã người nằm xuống.
“Lạc Lạc, vẫn là ngươi lợi hại, mùa đông ở Bắc Cương ta được cứu rồi, nếu không ngày nào cũng phải run rẩy đứng trước bếp sắt.”
Thời Khanh Lạc cũng nằm xuống cười nói: “Ta cũng nghĩ vậy, sau khi có giường sưởi, cảm thấy cuộc sống ở Bắc Cương cũng không quá khó khăn nữa.”
Cuộc sống hàng ngày trước đây của nàng, căn bản không thể rời khỏi cái bếp sắt, vậy mà vẫn cảm thấy lạnh.
Giờ có giường sưởi, có thể ngồi viết chữ hoặc là nằm đọc sách cũng không thấy lạnh.
Tịch Dung rất tán thành.
Nàng ấy cười nói: “Kinh thành cũng rất lạnh, lần này quay về kinh thành đón năm mới, ta sẽ sai người làm giường sưởi cho hoàng ngoại tổ mẫu và hoàng cữu cữu.”
Thời Khanh Lạc nói: “Nếu có điều kiện, lúc xây giường sưởi, xây thêm một hệ thống tường ấm sẽ càng tốt, toàn bộ căn phòng sẽ rất ấm.”
Tịch Dung rất hứng thú: “Cái này làm thế nào?”
Thời Khanh Lạc đưa cho nàng ấy bản thiết kế đã được vẽ sẵn: “Làm theo cách này, bản vẽ này ngươi cứ mang về kinh thành đi, ta sẽ vẽ một bản khác.”
Vốn nàng định đưa cho tiểu tướng công, đây là bản vẽ thiết kế tường ấm cho thư phòng.
Tịch Dung cầm bản vẽ xem xét: “Lạc Lạc, ngươi thật sự rất tốt!”
Hai người nằm trên giường đất nói chuyện, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.
Khi thức dậy thì đã là buổi chiều.
Cả hai mặc quần áo dày, khoác thêm áo lông rồi đi ra ngoài.
Sau đó nhìn thấy Lương Hữu Tiêu đi ra từ một căn phòng khác.
Thời Khanh Lạc và Tịch Dung đều ngẩn người: “Sao ngươi lại ở đây? Ngươi về khi nào?”
Trông Lương Hữu Tiêu có hơi đen nhưng tính tình lại trầm ổn và chín chắn hơn rất nhiều.
Hắn ta cười nói: “Vừa mới về hôm nay, sau đó bị Hề Duệ gọi tới trải nghiệm giường sưởi.”
“Trước đó ta vẫn còn phân vân, nên hồi kinh đón năm mới rồi quay lại huyện Hà Dương, hay là về huyện Hà Dương trước, rồi đi theo bọn người Hề Duệ về kinh đón năm mới.”
Hắn ta cười hì hì nói: “Sau khi trải nghiệm giường sưởi xong, ta mới phát hiện lựa chọn của mình rất chính xác.”
Thời Khanh Lạc vừa nghe đã hiểu, thằng nhóc này cũng muốn học người ta cách xây giường sưởi, sau đó hồi kinh hiếu thuận với trưởng bối.
“Đúng lúc, ta vừa đưa cho Tịch Dung bản vẽ của giường sưởi và tường ấm, nếu các ngươi muốn dùng, thì hãy tự sao chép bản vẽ đó đi .”
Lương Hữu Tiêu cười nói: “Tất nhiên là muốn rồi.”
Hề Duệ nghe được, bước ra từ trong phòng: “Ta cũng muốn!”
Lần này đến Phỉ Dục Triết cũng đi ra: “Ta cũng muốn.”
Mấy ngày kế tiếp, mấy người Lương Hữu Tiêu cho hạ nhân đến học cách làm giường sưởi, học xong mấy người bọn họ liền ngồi không yên.
Vì thế, bọn họ đều đề nghị trở về kinh thành trước, một khi giường sưởi và tường ấm này xuất hiện, bọn họ lại có thể gây chấn động kinh thành.
Thời Khanh Lạc cũng không từ chối, còn vui vẻ chuẩn bị rất nhiều đặc sản ở Bắc Cương cho bọn họ.
Thậm chí còn chuẩn bị hơn một chục kiện áo lông vũ được cải được vừa mới ra lò cho mỗi người, kiểu dáng tương đối giống với áo khoác dài mà người hiện đại hay mặc.
Trước đó, Thời Khanh Lạc đã nhờ Tiêu Hàn Tranh ra sức khuyến khích người dân lấy thôn làng làm đơn vị chăn nuôi, nuôi nhiều vịt, sau đó bọn họ sẽ tới thu mua lông vịt.
Những lông vịt này sẽ được lấy về, rửa sạch rồi phơi khô trong thời tiết nắng nóng, sau đó làm thành áo khoác dài, áo khoác ngắn và quần áo giữ ấm.