Thời Khanh Lạc ôm cổ hắn, nhìn bầu trời còn sáng choang bên ngoài, cảm thấy tiểu tướng công của nàng ngày càng tràn trề sinh lực.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện hai người phải xa nhau một thời gian, nàng lại tiếp tục dung túng hắn.
Hai người vuốt ve đến mức không ra ngoài ăn cơm tối.
Tiêu mẫu thấy trời đã tối, vốn dĩ còn lo lắng con trai và con dâu bị đói.
Nhưng sau đó, bà đã bị Nghệ Vương dụ dỗ ra ngoài dạo chợ đêm.
Có điều, lúc gần đi, bà vẫn dặn phòng bếp tiếp tục hâm nóng thức ăn, sau đó mới dẫn theo con gái và con trai ra ngoài với Nghệ Vương.
Sáng sớm hôm sau, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cùng nhau ăn sáng.
Vừa mới chuẩn bị lấy túi quần áo lên đường thì Tiêu Hàn Tranh lại nhận được một bức thư.
Hắn mở thư ra xem: “Đào Liễu sinh rồi.”
Thời Khanh Lạc cầm túi quần áo hỏi: “Là trai hay gái?”
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Con gái.”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Con gái rất tốt, Cát Xuân Như hẳn sẽ không ra tay với con bé.”
Thuộc hạ của tiểu tướng công báo rằng Cát Xuân Như đang sai người tìm một bộ quần áo trẻ con của đứa nhỏ từng mắc bệnh đậu mùa.
Nàng ta cũng sai người mua chuộc nha hoàn trong viện của Đào Liễu, nếu Đào Liễu sinh con trai thì phải lập tức tìm cách đưa bộ quần áo kia cho đứa bé.
Đến lúc đó, nhìn vào cũng chỉ nghĩ đứa bé c.h.ế.t do vô ý mắc bệnh đậu mùa mà thôi.
Không thể không nói, cho dù Cát Xuân Như thất thế nhưng lòng dạ vẫn rất độc ác, ngay cả đứa bé vừa mới ra đời cũng không buông tha.
Tiêu Hàn Tranh nói: “Nếu là con gái thì chắc hẳn Cát Xuân Như sẽ tạm thời không ra tay.”
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một lát, nói: “Nhưng nếu nàng ta lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, ngay cả là con gái cũng không tha thì rất phiền phức. Chàng sai người canh giữ kỹ chút, đừng để cho nàng ta có cơ hội ra tay.”
Con bé là một sinh mệnh nhỏ vô tội, nếu các nàng có năng lực thì đương nhiên phải bảo vệ nó.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Ta biết rồi.”
Thời Khanh Lạc lại mỉm cười, nói: “Tốt nhất nên để phụ thân cặn bã kia biết chuyện này.”
Tiêu Hàn Tranh cười mỉm: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Để mặc một tai họa ngầm lúc nào cũng phòng bị, chi bằng cứ thẳng thắn vạch trần.
Thời Khanh Lạc hỏi: “Bây giờ, đệ đệ Cát Xuân Như và Ngưu thị thế nào rồi?”
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Hiện tại, Cát Xuân Nghĩa trầm mê cờ b.ạ.c không dứt nổi, Ngưu thị cũng đi theo hắn ta tới sòng bài chơi cờ bạc. Hai người họ đã thua rất nhiều tiền, mấy ngày nữa sẽ có người đòi nợ tới nhà tìmctyr tỷ của mình.”
Đây là chuyện đã sớm được bày tính. Đào Liễu vừa sinh con, hắn lập tức kiếm chuyện để Cát Xuân Như giải quyết, không thể để nàng ta có thời gian nghĩ cách hại đứa bé.
Tiêu Hàn Tranh không có chút tình huynh muội nào đối với muội muội cùng cha khác mẹ mà Đào Liễu sinh ra nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy đối phương bị hại chết.
cho dù giữa người lớn có ân oán gì với nhau đi nữa thì đứa bé cũng là vô tội.
Hơn nữa, là họ đưa Đào Liễu đến phủ tướng quân, Đào Liễu cũng giúp hắn làm nhiều việc, giúp nàng ta che dấu thân phận và che chở đứa bé là cam kết lúc đầu của hắn
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Thế thì tốt.”
Nàng chủ động hôn môi Tiêu Hàn Tranh: “Vậy ta với mẫu thân đi trước, chàng phải chăm sóc tốt cho mình, chúng ta giúp Nghệ Vương xây xong phân xưởng đồ hộp thì sẽ quay lại.”
Tiêu Hàn Tranh hôn lại nàng: “Được.”
Hắn dẫn tiểu tức phụ của mình đi ra sân, mẫu thân và Tiêu Bạch Lê đã sớm chờ ở đây.
Gần đây, Tiêu Bạch Lê ở nhà không có gì làm, Nghệ Vương đương nhiên sẽ không phản đối việc nàng ấy đi cùng với mẹ ruột và tẩu tẩu.
Không bao lâu, Lương Vũ Lâm cũng từ trắc viện qua.
Ông mỉm cười chào hỏi Tiêu Hàn Tranh: “Hàn Tranh, con yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho họ.”
Tiêu Hàn Tranh liếc ông: “Ta chỉ mong họ làm xong việc rồi chạy về nhà sớm.”
Lương Vũ Lâm mỉm cười: “Chuyện này ta không hứa chắc được.”
Ông thân thiết vỗ vai Tiêu Hàn Tranh: “Không sao, con rảnh thì cứ tới thăm, dù sao cũng không xa lắm.”
Tiêu Hàn Tranh cạn lời: “Ta sẽ tới.”
Sau đó lập tức tự mình dẫn mẫu thân thê tử muội muội về.
Một lát sau, Nghệ Vương và đám Thời Khanh Lạc lên xe ngựa, lên đường tới một trấn nhỏ gần biên cảnh.
Trấn nhỏ kia quả thật không xa huyện Hà Dương, đi xe ngựa chỉ cần khoảng sáu bảy ngày.
Nhưng do đường đi khá tệ, có một đoạn dài đường bùn đất gập ghềnh, xóc nảy nên mới tốn khá nhiều thời gian.
Ngồi trên xe ngựa lắc lư mãi, tới lúc dừng lại dùng bữa giữa đường, Thời Khanh Lạc đề nghị Nghệ Vương nên sai người làm lại con đường này thành đường xi măng.
Nếu không lúc vận chuyển đồ hộp sẽ rất khó, đoạn đường xóc nảy này có thể khiến đồ hộp bị rơi hỏng.
Nếu có thể sửa thành đường xi măng, vậy kể cả đoạn qua huyện Hà Dương cũng chỉ cần hai ngày đi xe ngựa, nếu cưỡi ngựa chạy nhanh thì chỉ cần có nửa ngày.
Sau đó sẽ từ huyện Hà Dương đổi hướng đi Bắc Thành hoặc kinh thành, dù sao sau này thì đoạn đường từ huyện Hà Dương tới hai nơi đó cũng sẽ làm thành đường xi măng.
Nghệ Vương cũng đồng ý, vì vậy lập tức viết sổ con, sai người gửi tới kinh thành.
Chuyện sửa đường này vẫn nên để hoàng huynh phái người làm.
Do đường khó đi nên Lương Vũ Lâm cũng không cho đi nhanh mà bảo người lái xe đi chậm lại, đừng để cho xe ngựa lắc lư quá nhiều.
Đến những chỗ có nơi nghỉ ngơi, dù cho là buổi trưa thì ông cũng sẽ cho mọi người nghỉ, đến ngày hôm sau mới tiếp tục đi.
Ông làm vậy chủ yếu vì không muốn để cho ba người Khổng thị quá mệt.
Cũng vì vậy nên đoạn đường vốn dĩ có thể đi bảy tám ngày là đến thì bọn họ phải mất đến mười ngày.
Lúc đoàn người đến trấn nhỏ ngay biên giới thì bên phía phủ tướng quân ở Bắc Thành.
Tiêu Nguyên Thạch nhìn đứa bé trong lòng Liễu Như, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Ông ta vẫn luôn mong Liễu Như sẽ sinh con trai, như vậy thì ông ta mới có thể dạy dỗ nó từ nhỏ, bồi dưỡng nó trở thành người thừa kế của ông ta.
Không ngờ nàng ta lại sinh ra một bé gái.
Lúc này, trong phòng còn có Tiêu lão thái thái và hai đứa con dâu của bà ta.
Tiêu lão thái thái ôm đứa bé vào lòng: “Đứa nhỏ này xinh thật, rất giống lão nhị.”
Sinh con gái rất tốt, như vậy thì sau này phủ phó Đô Đốc sẽ là của cháu trai lớn của bà.
Liễu Như ngồi trên ghế mềm, nhìn đứa con gái đang được lão thái thái ôm vào lòng, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng của một người mẹ hiền.
Lúc mới biết sinh được con gái, nàng ta cũng ngẩn người trong chốc lát.