Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 682



Nói xong lại tiếp tục đánh hai mươi chín cái tát lên mắt Lương Minh Mẫn.

Lương Minh Mẫn muốn phản kháng, lại bị cung nữ biết võ do Đại thái giám phái ra đè lại.

Trác Chính ra tay không giữ lại, cho nên ba mươi cát tát này, mặt của Lương Minh Mẫn hoàn toàn sưng rồi.

Người vây xem đều cảm thấy đau, nhưng đặc biệt cảm thấy hả giận.

Sau khi đánh xong ba mươi cái tát, Trác Chính quay đầu nói với Thời Khanh Lạc: "Quận chúa, đã đánh ba mươi cái, còn muốn đánh nữa không?"

Tay của hắn ta cũng đánh đến phát đau rồi,

Thời Khanh Lạc phát hiện Trác Chính chán ghét Lương Minh Mẫn đã không che giấu được, còn nhân cơ hội trả thù, xem ra giữa hai người này có chuyện gì đó xảy ra.

Tám chính phần là Lương Minh Mẫn ra tay với Trác Chính, lúc này mới làm cho hắn ta ghê tởm và tức giận như vậy.

Nàng thở dài nói: "Vốn dĩ ta còn nghĩ, đánh Huyện chủ hai cái tát là được rồi, không nghĩ tay của ngươi lại nhanh như vậy, trực tiếp đánh ba mươi cái tát."

"Trác Chính, ngươi đi thi cử rất lãng phí, không bằng lần sau lúc ta vào kinh, đề cử ngươi làm việc trong Hình bộ nhé."

Cho nên đừng nghĩ ném nồi cho ta, ngươi đánh thoải mái như vậy, người cha Cẩm vương kia của ngươi cần biết tâm tư nhỏ này.

Trác Chính: "..." Nữ nhân này hố hắn ta.

Người cũng đã đánh rồi, hắn ta còn có thể nói gì.

Chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: "Ta còn tưởng rằng Quận chúa đã nghĩ xong cách trừng trị Bình Huyện chủ rồi."

Thời Khanh Lạc nhún vai nói: "Mặc dù quả thật Bình Huyện chủ làm việc quá đáng, nhưng nói thế nào đi nữa cha nàng ta cũng là Cẩm vương, tất nhiên ta không thể trừng phạt quá nặng rồi."

"Vốn còn muốn viết thư mời Cẩm vương quản lý con gái mình thật tốt, chẳng qua nếu như ngươi đã đánh nàng ta nhiều cái như vậy, như vậy ta sẽ không viết thư."

Nàng lại mỉm cười nói: "Cẩm vương lòng dạ rộng rãi, chắc hẳn sẽ không phạt ngươi tội đánh con gái mình, ngươi yên tâm đi."

Trác Chính: "..." Cái gì gọi là sẽ không trừng phạt hắn ta đánh con gái Cẩm vương, rõ ràng là nàng để cho hắn ta đánh mà.

Hắn ta yên tâm cái rắm, giống như hắn ta là người chủ mưu vậy.

Lần đầu tiên hắn ta phát hiện Thời Khanh Lạc thật không biết xấu hổ như vậy.

Trong lúc nhất thời hắn ta đột nhiên không biết phải nói gì cho thỏa đáng.

Thời Khanh Lạc cũng không để ý hắn ta nữa, nhanh chóng đi tới trước mặt Tiêu Hàn Tranh đã đi ra ngoài.

Nàng cười ngọt ngào nói với hắn: "Tướng công, ta đã trở về!"

Tiêu Hàn Tranh đặc biệt muốn ôm chặc tiểu tức phụ trong lòng, thật sự quá nhớ nàng.

Chẳng qua ở đây nhiều người, làm như vậy không thích hợp.

Hắn chỉ có thể nhịn, dịu dàng nhìn nàng cười nói: "Trở về là tốt rồi!"

Ngốc Ngốc cũng lập tức chạy chậm đến, kêu mấy tiếng với Tiêu Hàn Tranh, còn cố ý ưỡn ngực, ở trước mặt ba ba khoe kim bài của mình.

Sao Tiêu Hàn Tranh có thể không nhìn ra ngỗng nhà mình đang khoe khoang.

Hắn cười khẽ sờ đầu của Ngốc Ngốc: "Ngốc Ngốc nhà chúng ta thật lợi hại.”

Chẳng những là ngỗng vương ngự ban, còn có kim bài miễn tử.

Lại nhìn vào kim bài treo ở cổ của Ngốc Ngốc: "Kim bài này rất xưng đối với ngươi."



"Ngỗng của ta thật uy phong."

Ngốc Ngốc được khen đặc biệt vui vẻ, đưa cánh vỗ Tiêu Hàn Tranh một cái, giống như ôm hắn vậy.

Rối lại kêu mấy tiếng về phía hắn, bày tỏ ánh mắt của ba ba là tốt nhất, nó bay giờ chính là ngỗng uy phong nhất.

Mọi người thấy vậy than thầm không dứt, ngỗng vương chính là ngỗng vương, thật sự quá hiểu tính người rồi.

Cũng thật muốn nuôi một con!

Chỉ tiếc gần đây ngỗng trong huyện thành đã bị cướp sạch, nếu không bọn họ cũng muốn mua một con về làm sủng vật.

Thời Khanh Lạc để cho người chuyển trái cây và kẹo mang từ kinh thành xuống xe ngựa, chia cho bá tánh vây xem, để cho mọi người cùng nhau vui mừng một chút.

Dân chúng mỗi người cầm trái cây và kẹo vô cùng vui mừng, rối rít chúc mừng phu nhân làm Quận chúa, Ngốc Ngốc được ngự ban thành Ngỗng vương.

Lại cảm khái phu nhân thật lợi hại, nói muốn làm Quận chúa, đi kinh thành một chuyến đã làm Quận chúa rồi.

Còn kéo Trân Quận chúa ngang ngược được Cẩm vương sủng ái xuống ngựa, thật là hả hê lòng người!

Tiếp đó Tiêu Hàn Tranh để cho mọi người giải tán.

Hắn thì chiêu đãi đám người Đại thái giám vào huyện nha nghỉ ngơi.

Lúc này cung nữ đè Lương Minh Mẫn mới buông nàng ta ra, cùng nhau đi vào huyện nha.

Lương Minh Vũ đứng ở đằng xa cũng không đi lên, mà bước nhanh rời đi, đi đến xưởng xi măng ở ngoài huyện thành, làm như mình chưa bao giờ đến đây.

Không thể không nói mới vừa rồi thấy Trác Chính tát Lương Minh Mẫn, hắn ta cũng cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Lá gan của Thời Khanh Lạc không phải lớn bình thường.

Nếu không phải vốn dĩ phụ vương muốn vứt bỏ mẹ con Vương phi, có lẽ hắn ta sẽ không nhịn được lo lắng, bởi vì chuyện này phụ vương sẽ trừng trị Thời Khanh Lạc.

Còn về Trác Chính, hắn ta phát hiện lá gan của thằng nhóc này cũng quá lớn.

Phụ vương muốn lôi kéo phu thê Thời Khanh Lạc, cho nên không tìm hai người tính sổ, nhưng Trác Chính lại không nhất định.

Tám chín phần sẽ biến thành nơi trúc giận của phụ vương, dù sao phụ vương không thật lòng sủng ái Lương Minh Mẫn, nhưng dù gì nàng ta cũng là đích nữ của Vương phi, bị một thường dân tát ngay trước mặt mọi người như vậy, là làm mất mặt phủ Cẩm vương.

Chẳng qua hắn ta không có đồng tình cho tác Chính, không biết tại sao, hắn ta không thích người này.

Trước đó Lương Minh Vũ núp sau đám người xem, sau đó lại nhanh chóng rời đi theo đám người, cho nên Lương Minh Mẫn và Trác Chính không phát hiện ra hắn ta.

Trác Chính chán ghét nhìn Lương Minh Mẫn tràn đầy hận ý nhìn mình, xoay người bước vào huyện nha.

Lương Minh Mẫn thì được nha hoàn của mình tiến lên đỡ dậy.

Mới vừa rồi các nàng cũng bị người của Đại thái giám đè lại, không có cách nào giúp đỡ Quận chúa, không hiện tại là Huyện chủ.

Lúc này Lương Minh Mẫn thật sự muốn điên rồi, nàng ta kiêu căng cả đời, lần đầu tiên bị đối xử trước mặt mọi người như vậy.

Lúc này hận không thể đánh c.h.ế.t Thời Khanh Lạc, nhưng bây giờ đối phương được nhiều người che chở như vậy, nàng ta không có cách nào,

Vì vậy giơ tay lên tát mấy bạt tai lên nha hoàn của mình, hừ lạnh nói: "Đồ vô dụng.”

Xong đó chịu đựng mặt đau, tình yêu đối với Trác Chính đã hoàn toàn biến thành hận.

Nam nhân này thật ác độc, cứ chờ đó.

Nàng ta nghe nói phụ vương đã từ Bắc Thành chạy đến huyện Hà Dương, nhất định là vì nàng ta và mẫu phi.

Chờ phụ vương đến, nàng ta nhất định sẽ để cho phụ vương trút giận giúp mình, g.i.ế.c hết người huyện thành này, lại hành hạ mấy người Thời Khanh Lạc và Trác Chính thật tốt.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv