Rất nhanh, Tiêu Hàn Tranh đã viết xong đơn kiện cầm ra ngoài.
Lại để cho người chuyển một cái bàn đến, phía trên đặt bút và mực.
Lương Vũ Lâm dẫn đầu đi tới ký tên mình vào, tiếp đó mấy người Tịch Dung cũng ký tên.
Bá tánh cũng giống như ong vỡ tổ chen vào, chẳng qua vẫn đi đến trước bàn xếp hàng.
Đây là thói quen mà Thời Khanh Lạc cố ý đào tạo cho mọi người trong huyện thành, mặc kệ là mua đồ hay là nhận độ đều phải xếp hàng mới được.
Từng người xếp hàng ký tên xong, Tiêu Hàn Tranh lại cảm ơn mọi người một phen, sau đó để cho mọi người giải tán.
Chờ mực khô rồi, Tiêu Hàn Tranh gấp lại đơn kiện kẹp vào bên trong tấu chương đã viết xong.
Hắn đưa cho Nghệ vương: "Còn phải làm phiền Vương gia, để cho người giục ngựa đưa đến kinh thành cho bệ hạ."
Lương Vũ Lâm phát hiện Tiêu Hàn Tranh quá hợp khẩu vị của ông, nếu trực tiếp đưa đơn kiện có tất cả mọi người làm chứng đến kinh thành tố cáo Cẩm vương phi.
Như vậy Hoàng huynh của ông cũng có thế bày bố thật tốt phủ Cẩm vương.
Ông nhận lấy tấu cương vỗ vai Tiêu Hàn Tranh: "Yên tâm, ta nhất định sẽ cho người mau chóng đưa đi kinh thành."
Ở trước mặt người nhà Tiêu Hàn Tranh, ông vẫn luôn xưng ta, tỏ vẻ thân thiết.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Đa tạ vương gia."
Lương Vũ Lâm khoát tay: "Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy."
Sau này đều là người một nhà.
Tiêu Hàn Tranh: "..."
Trong ấn tượng của hắn, lúc trước Nghệ vương chính là một trích tiên xuất trần rơi xa thế tục, bây giờ hoàn toàn đã hạ phàm nhuộc đen rồi.
Hắn thật sự không ngờ đến tính tính ẩn giấu của Nghệ vương lại như vậy, vừa phúc hắc vừa mặt dày.
Bên kia, Nguyễn Tùng Linh khóc lóc chạy về viện của mình.
Sau khi Lương Minh Mẫn bị ngỗng cắn bị thương, cộng thêm bá táng chán ghét nàng ta, cho nên gần đây nàng ta không có đi ra ngoài.
Thấy mẹ ruột đỏ mắt trở về, nhìn một cái là biết đã khóc qua.
Nàng ta lập tức nghênh đón, quan tâm hỏi: "Mẫu phi, là ai khi dễ người?'
Đối mặt với con gái, Nguyễn Tùng Linh cũng không giấu diếm: "Nghệ vương và mẹ con Tiêu Hàn Tranh."
Lương Minh Mẫn ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ đến mẫu phi lợi hại của mình, cũng sẽ bị mẹ con Tiêu Hàn Tranh khi dễ.
Nàng ta tức giận nói: "Vậy để cho người g.i.ế.c hết tất cả bọn họ, bắt về Bắc Thành trừng trị đi ạ."
Tiêu Hàn Tranh kia thật không có mắt nhìn, mấy ngày trước nàng ta gặp được đối phương, cũng hạ thấp lòng tự trọng đến lấy lòng, nhưng hắn đối với nàng ta đặc biệt lạnh nhạt.
Thật là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Nguyễn Tùng Linh cũng muốn bắt: "Trái lại thị vệ mà ta mang theo đều bị bọn họ bắt lại, ta còn bị bọn họ bôi nhọ làm hư danh tiếng."
Lúc này ả thật sự không biết phải làm sao.
Từ sau khi gả cho Cẩm vương, ả hoàn toàn chưa gặp phải loại chuyện này.
Có chuyện gì, ả đều thẳng thắng phân phó Cẩm vương đi xử lý
Chỉ cần dùng quyền lực tùy ý làm bậy là được, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như ngày hôm nay.
Nghệ vương, mẹ con Tiêu Hàn Tranh và những điêu dân kia, ả sẽ không bỏ qua.
Lương Minh Mẫn lại kinh ngạc, không nghĩ những người đó lại lớn gan như vậy, lại dám bắt thân vệ của mẫu phi.
Nàng ta tức giận vô cùng: "Bọn họ đúng là lớn gan làm bậy, ta sẽ viết thư cho phụ vương, để cho phụ vương phái một quân đội đến, g.i.ế.c hết huyện Hà Dương này."
Nàng ta thật sự không ưa bọn dân đen ở đây.
Vốn dĩ Nguyễn Tùng Linh cũng muốn truyền tin cho Cẩm vương.
Chẳng qua trước khi đến huyện Hà Dương, sau lần ả và Cẩm vương tranh chấp, gã chưa dỗ dành ả, lúc này ả không muốn chủ động cúi đầu.
Bây giờ con gái nói một viết thư gửi về, là cơ hội tốt: "Được, con viết đi, nhanh cho người gửi về phủ Cẩm vương."
Hiện tai thị vệ bên cạnh đều đã bị giam lại, ả muốn làm chút gì đó cũng không tiện.
Cũng vì vậy đoạn thời gian tiếp theo, Lương Minh Mẫn và Nguyễn Tùng Linh tương đối an phận.
Lương Minh Mẫn âm thầm chạy đi tìm Trác Chính mấy lần.
Bởi vì chuyện xảy ra ở huyện Hà Dương không nhỏ, cho nên người của Cẩm vương giục ngựa thật nhanh vội vàng đưa thư về Bắc Thành.
Chỉ mấy ngày, Cẩm vương nhận được thư.
Lúc này Lương Minh Vũ còn chưa đi đến huyện Hà Dương.
Sau khi đọc xong thư, sắc mặt Lương Vũ Thuân tái xanh.
Mặc dù những năm nay gã cố ý nuôi cho Nguyễn Tùng Linh ngày càng trở nên ngang ngược độc ác, tự cho là đúng, làm việc cũng không biết suy nghĩ, bởi vì có gã có thể giải quyết tất cả những gì ả gây ra.
Nhưng gã thật sự không ngờ Nguyễn Tùng Linh lại ngu xuẩn như vây, chạy đi tìm Khổng thị, còn bị người ta đổ tội ngược lại.
Gã cho rằng ả chỉ tìm một nhà Tiêu Hàn Tranh gây chuyện thôi, chèn ép Tiêu mẫu và Thời Khanh Lạc.
Nhưng bây giờ thị vệ mang đi lại biến thành hung thủ ám sát Nghệ vương, còn ngay trước mặt bá tánh muốn diệt Tiêu mẫu, kích thích sự phẫn nộ của dân chúng.
Tiêu Hàn Tranh còn tuyệt hơn nữa, lại ghi chép lại những chuyện này, đê cho mọi người ký tên làm chứng, viết đơn kiện đưa đến kinh thành.
Như vậy vương phi của gã trở thành cái gì?
Chủ mưu ám sát thân vương, lớn gan làm bậy g.i.ế.c người diệt khẩu ngay trước mặt mọi người, còn cấu kết với tặc phỉ.
Nhược điểm có sẵn này đưa đến kinh thành, gã không cần đoán cũng biết, Hoàng đế tuyệt đối sẽ cầm chắc cái đuôi này.
Lương Vũ Thuân không nhịn được rút kiếm treo trên tường ra, phát tiết c.h.é.m lung tung một trận.
Trước đó gã tinh toán đại nghĩa diệt thân, bán cho phu thê Thời Khanh Lạc một cái ân tình.
Đó cũng là gã đang tính toán thúc đẩy, kế hoạch của mình,
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã làm rối kế hoạch của gã.
Gã cũng phải đại nghĩa diệt thân, nhưng lần này đổi thành bị ép buộc.
Ai bảo, Vương phi của gã lại bị bắt cái đuôi lớn như vậy.
Nguyễn Tùng Linh thật sự quá ngu xuẩn, lúc ấy lại không nhanh chóng nghĩ cách, rửa sạch nước dơ do Lương Vũ Lâm và mẹ con Tiêu Hàn Tranh tạt cho mình.
Trái lại còn để cho những người kia gán tội hung thủ hành thích thân vương lên đầu thi vệ, còn chạy đến chất vấn mấy chuyện hư hỏng của mình và Lương Vũ Lâm.
Chẳng lẽ ả thật sự cho rằng cẩm vương gã là một tay che trời sao?
Lúc này Lương Vũ Thuân sinh ra một cảm giác lấy đá đập chân mình, hối hận đã đưa Nguyễn Tùng Linh đến huyện Hà Dương.
Lương Minh Mẫn và Nguyễn Tùng Linh người sau còn ngu xuẩn hơn người trước .
Bình thường ở Bắc Thành không phải rất có bản lĩnh sao? Sao mới đến huyện Hà Dương đã bị mưu hại đến xương cũng không còn rồi.
Gã thật sự bị các nàng chọc tức c.h.ế.t rồi.
Cũng có chút hối hận, ban đầu đầu óc bị nước vào, sao có thể nghĩ ra chủ ý trả thù Nguyễn Tùng Linh này chứ.
Gã sớm nên phế chức vị Vương phi của ả, nếm ở hậu viện tự sinh tự diệt.
Bây giờ thì thật nhức đầu, không nghĩ ra cách nào tốt cả, vội vàng cho người gọi đám mưu sinh đến cùng nhau thương nghị.
Cùng một ngày, bên chỗ Hoàng đế nhận được tấu chương và đơn kiện của Nghệ vương dùng chim ưng gửi đến.
Hoàng đế xem xong tấu chương và đơn kiện, trên mặt lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Từ sau khi phu thê Tiêu Hàn Tranh đi Bắc Cương, hoàng đệ kia liên tục lộ nhược điểm, đúng là lấy đá đập chân mình, làm cho ngài rất vui.
Trong lòng lại kết luận phu thê Tiêu Hàn Tranh chính là phúc tướng của ngài.
Nếu không, sao chỉ mới một thời gian ngắn lại có thêm một nhược điểm nữa.
Mới vừa cách chức Trân quận chúa, bây giờ đến lượt Cẩm vương phi, ngài thật muốn nhìn Cẩm vương sẽ lựa chọn như thế nào.
Vì vậy ngày hôm sau lên triều, Hoàng đế trầm mặt ném tấu chương và đơn kiện xuống, làm cho các triều thần giật nảy mình.
Chờ biết nội dung ở bên trọng, trong lòng bọi người đều có một suy nghĩ, Cẩm vương phi này thật quá ngu xuẩn.
Người bên Cẩm vương nhất thời cũng không biết nói cái gì, lại có chút lo lắng.
Người bên Hoàng đế thì vui mừng vô cùng, nhược điểm này đến rất đúng lúc.
Vì vậy rối rít quỳ xuống mời Hoàng đế phái người đi điều tra, nếu như là thật, phải nghiêm trị Cẩm vương phi, nếu không sẽ làm xấu danh tiếng của hoàng gia.
Hơn nữa cách làm của Cẩm vương phi cũng thật sự quá kiêu ngạo.
Hoàng đế chỉ giả bộ đau xót ôm đầu hạ thánh chỉ, giáo huấn Cẩm vương một trận, bảo gã quản gia quyến của mình cho thật tốt.
Lại phái người đi Bắc Cương điều tra, nếu như tình huống là thật, bày tỏ tuyệt đối không thể bao che cho Cẩm vương phi, nên xử trí thế nào thì xử trí như thế đó,
Còn cố ý truyền tin này cho người của khắp Đại Lương biết.
truyenuptai MonkeyD.vn hãy đọc ở MonkeyD để ủng hộ nhóm dịch