Một số người còn nghi ngờ tất cả cũng đều nhìn về phía Thời Khanh Lạc, ý rằng chắc là nàng nói dối về sản lượng rồi.
Thời Khanh Lạc nói: “Những củ khoai tây sẽ được Đại Tư Nông đưa đến trang trại Hoàng gia gieo trồng, nếu không tin có muốn cá cược với ta không?”
“Nếu củ khoai tây này không có năng suất cao như vậy, thần sẽ chủ động thỉnh cầu bệ hạ tước phong hào quận chúa.”
“Thế nào? Các ngươi có dám cược không?”
Những đại thần vừa rồi còn cho rằng Thời Khanh Lạc nói dối, nói không đúng sự thật, lúc này cả đám giống như từng người một bị siết cổ.
Họ không dám...
Thời Khanh Lạc bĩu môi nói: “Không nói câu nào tức là không dám, đúng là nhát gan.”
Những người này không biết có bao nhiêu người của Cẩm Vương và tiền triều hoặc cũng là người không thích nàng.
Cho nên nàng mới không quan tâm, nên mạo phạm thì mạo phạm, nên kinh bỉ thì kinh bỉ.
Quả nhiên, những lời này khiến sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Một gã đại thần đứng lên, chỉ vào Thời Khanh Lạc thở hổn hển mắng: “Làm càn, nơi này là hoàng cung, sao đến lượt thôn phụ như ngươi nói chuyện.”
Thời Khanh Lạc nhướng mi nói: “Ta bây giờ là Phúc Bảo quận chúa, tại sao lại không có tư cách nói?”
“Xét về phẩm cấp, ta vẫn cao hơn Tam phẩm ngươi.”
“Ngươi ở trước mặt quận chúa có cấp phẩm cao chỉ tay như vậy mới là làm càn.”
Nàng quay đầu lại nhìn hoàng thượng, giở vờ rơi nước mắt: “Hoàng thượng, hắn ta như vậy là đang bất mãn với người.”
Đại thần bị chọc giận cho gần chết: “...” Chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy.
Gã lập tức nói: “Bệ hạ, thần không dám.”
Thời Khanh Lạc ở một bên nói: “Không phải không dám, mà là không phải là không có.”
“Điều đó nói rõ trong lòng ngươi bất mãn với bệ hạ, nghi ngờ quyết định anh minh của bệ hạ, chả trách trước mặt mọi người lại phản đối như vậy.”
Bộ dáng của nàng chính là ỷ vào hoàng đế làm càn, hừ hừ: “Bệ hạ rõ ràng là minh quân, đối xử với các ngươi nhân từ, nếu không một đại thần bất trung như ngươi sớm đã bị tống vào ngục lâu rồi.”
Đây không phải người bên phe hoàng đế, nên nàng có thể yên tâm làm bậy. Nói không chừng còn có thể thành một cây đao, để hoàng đế dùng nữa.
Hơn nữa, nàng dám ở trước mặt hoàng thượng và các đại thần làm càn như vây, chẳng những to gan, còn rất kiêu ngạo!
Nhưng điều mà mọi người để ý, vẫn là thái độ của hoàng thượng.
Vì vậy, tất cả đều nhìn về phía người ngồi trên cao đang cầm chén rượu vuốt vuốt, thần sắc làm cho người ta khó đoán.
Hoàng thượng tất nhiên phát hiện ánh mắt triều thần nhìn về phía mình.
Ngài nhìn tất cả mọi người hỏi: “Các ngươi cho rằng Thời Khanh Lạc hai lần tặng hạt giống lương thực có sản lượng cao, để sau này dân chúng được ăn no, tặng công thức rèn sắc, những phương pháp quý làm quốc khố tăng thêm, những điều này còn không đủ để ban một phong hào quận chúa?”
Sau khi ngài mạnh mẽ nói xong, Hề lão gia tử đứng lên nói: “Hoàng thượng thánh minh, Thời nương tử có nhiều cống hiến với Đại Lương ta như vậy rất xứng đáng được phong hào là quận chúa.”
Cho dù nàng không có quan hệ gì với cháu trai mình, ông ấy cảm thấy Thời Khanh Lạc được phong quận chúa cũng không có gì quá đáng.
Còn huống chi nhà bọn họ bởi vì danh tiếng của cao su mà buôn bán lời không ít.
Lương lão thần cũng lập tức đứng dậy: “Hoàng thượng thánh minh, thần cũng cảm thấy phong Thời nương tử làm quận chúa rất xứng đáng.”
“Tương lai nếu có người có thể có đóng góp giống như Thời nương tử, thần tin rằng hoàng thượng cũng sẽ phong thưởng giống vậy.”
Ông ấy nói câu này như thể đánh vào mặt người khác vậy, cả Đại Lương chỉ sợ rằng sẽ không thể tìm được một Thời Khanh Lạc thứ hai.
Phi lão gia tử cũng nói: “Thần tán thành.”
“Loại khoai tây này là do ngỗng của Thời Khanh Lạc tìm được, nên phong làm Ngỗng Vương và ban thưởng kim bài nghĩa tử, thần cảm thấy hoàng thượng rất sáng suốt.”
Không biết tại sao những người này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con ngỗng được ban kim bài miễn tử.
Ban cho một con ngỗng kim bài, thì có gì đâu.
Lần này Kỳ lão gia tử cũng đứng dậy: “Thần tán thành!”
Đã có mấy lão thần tỏ thái độ, nên hơn phân nửa triều thần đều nhao nhao đứng dậy: “Thần tán thành.”
Công lao của Thời Khanh Lạc là không thể xóa, một cái phong hào quận chúa cũng không có gì.
Còn tốt hơn là tính hết công lao lên người Tiêu Hàn Tranh, cho một cái chức vị cũng rất tốt.
Hơn nữa, chỉ là một con ngỗng mà thôi, coi như phong làm Ngỗng Vương, được ban thưởng kim bài miễn tử thì sao?
Ai rảnh rỗi lại đi g.i.ế.c ngỗng chứ!
Bây giờ bọn họ đã nhìn rõ thái độ của hoàng thượng, rõ ràng là đứng về phía Thời Khanh Lạc.
Lần này ngay cả Thái tử ít khi tỏ thái độ cũng mở miệng: “Nhi thần cũng cho rằng phong Thời Khanh Lạc làm quận chúa, phong ngỗng tử làm Ngỗng Vương cũng rất xứng, phụ hoàng sáng suốt.”
Mấy vị hoàng tử khác nghe xong trong lòng thầm mắng Thái Tử không biết xấu hổ, chẳng những đứng về phía hoàng thượng, còn có thể có được hảo cảm của Thời Khanh Lạc.
Cho nên bọn họ nhao nhao đứng dậy, nói những điều giống vậy.
Hoàng thượng nhìn hơn nửa triều thần tán thành, trong mắt lúc này mới tỏ ra hài lòng.
Ngài nhìn về phía đại thần vừa bị Thời Khanh Lạc mắng nói: “Công lao của Thời Khanh Lạc so với ngươi còn lớn hơn nhiều, nàng được trẫm phong làm quận chúa, ngươi lại ở trước mặt mọi người chỉ trích chửi bới nàng, như này là không hài lòng đối với quyết định của trẫm?”
Tên đại thần lập tức quỳ xuống: “Thần không dám.”
“Ngươi không dám, nhưng trong lòng lại không biết đang mắng như thế nào.”
“Phúc Bảo quận chúa chính là quận chúa Nhất phẩm, ngươi dù sao cũng chỉ là một quan Tam phẩm, lại dám ở trước mặt mọi người phạm thượng, việc này quả thực không thể tha.”
“Ngươi làm chức quan này đến giờ vẫn chưa đóng góp được gì cho triều đình và dân chúng, chức quan này ngươi cũng không cần giữ nữa.”
Sau đó, lệnh cho người tháo mũ cánh chuồn xuống, đuổi ra khỏi hoàng cung.
Mà người này đang giữ một vị trí quan trọng ở Lại bộ.
Hoàng thượng còn đang nghĩ nên làm thế nào để cắt chức người này mà không bị dư đảng tiền triều và Cẩm vương ngoài nghi.
Ai ngờ Thời Khanh Lạc lại có sức mạnh như vậy, trực tiếp đưa một cây đao cho ngài.
Quả nhiên là phúc bảo của ngài.
Tên đại thần kia không nghĩ tới, mình cùng lắm chỉ là nghi ngờ Thời Khanh Lạc, vậy mà bị mất luôn chức quan.
Trong lòng hối hận không thôi, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ
Thời Khanh Lạc còn cố ý nói: “Bây giờ mới biết cầu xin tha thứ, có thể thấy bình thường trong lòng ngươi không kính trọng bệ hạ, cũng may hoàng thượng nhân từ, nếu không đã trực tiếp đưa người vào đại lao rồi, lúc này ngươi vẫn có thể làm bá tánh bình thường còn không mau tạ ơn.”
Đại thần: “...”
Ngươi nhanh im miệng của mình đi.
Ai ngờ hoàng thượng lại đồng ý nói: “Không sai, nếu không phải vì ngươi đã làm quan nhiều năm như vậy nhưng không có đóng góp gì, thì những việc mà người nhà ngươi đã làm cũng đủ để vào ngục rồi.”
Người này nghe hoàng thượng nói xong, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thì ra là hoàng thượng đã biết những việc mà người trong nhàlàm, gã ông dám nói nữa lập tức quỳ xuống: “Tạ ơn bệ hạ.”
Nếu hoàng thượng tiếp tục tra, chỉ sợ người nhà của gã sẽ bị g.i.ế.c chết.
Hoàng thượng phất phất tay, lập tức có thị vệ tiến lên kéo người này xuống.