Mấy người Tiêu mẫu đều biết đây là thức ăn mà Ngốc Ngốc tìm được.
Nhị lang gắp một miếng khoai tây chiên, chấm vào nước sốt cà chua do tẩu tẩu làm: “Khoai tây này ăn ngon thật, ta rất thích.”
Tiêu Bạch Lê cũng thích thú nói: “Đúng vậy, Ngốc Ngốc giỏi thật, có thể phát hiện được loại thức ăn chắc bụng thế này.”
Tiêu mẫu cũng cảm thấy không tệ: “Đúng vậy, Ngốc Ngốc của chúng ta thật tài giỏi.”
Cháu trai ngỗng của bà thật thông minh và có năng lực.
Cơm nước xong, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc dắt ngỗng lớn đi dạo ở sân sau như thường lệ.
Thám tử ở khắp nơi không dám đến gần, thứ nhất nơi hai người tản bộ tương đối trống trải, không có nơi nào thuận tiện để ẩn nấp, nghe lén.
Hai là Ngốc Ngốc quá nhạy cảm và hung dữ, một khi bọn họ đến gần sẽ bị nó phát hiện ngay.
Trước đây, bọn họ đã từng tận mắt nhìn thấy một vài tên thám tử bị Ngốc Ngốc bắt được, sau đó bị Tiêu Hàn Tranh coi như kẻ trộm, ném vào đại lao của huyện nha.
Bọn họ không muốn ngồi đại lao đâu.
Nhìn thấy hai người vừa đi vừa nói cười, bọn họ ước gì mình có đôi tai thuận phong nhĩ, nghe xem hai người đang nói chuyện gì.
Tiếc là vô dụng thôi, chỉ có thể ẩn nấp quan sát từ xa.
Ở hậu viện, Tiêu Hàn Tranh nói: “Ngày mai ta sẽ dẫn người tới ngọn núi đó, cho bọn họ đào hết số khoai tây mà nàng đã chôn lên. Chỉ chừa lại một ít, số còn lại sẽ đưa đến kinh thành.”
Hắn biết trên người tiểu thê tử luôn có bí mật, có thể vô thức lấy ra một ít đồ.
Nàng nói với hắn, nàng có một không gian có thể chứa đồ vật.
Lúc đó, hắn cảm thấy nàng giống như một tiểu tiên nữ vậy.
Đồng thời cũng rất cảm động, vì nàng đã nói bí mật này cho hắn nghe.
Khoai tây này chính là tiểu thê tử và hắn bí mật gieo trồng ở thôn trang trong kinh thành.
Bọn họ làm hàng rào vây kín sân viện, sau suối nước nóng có một cánh đồng rất lớn, chỉ có hai người bọn họ mới biết.
Mỗi lần bọn họ nói muốn đi tắm suối nước nóng, thật ra đều cùng tiểu thê tử của mình đi bón phân, cuốc đất, làm cỏ và tưới nước.
Đương nhiên, cũng nhân tiện ngâm mình trong suối nước nóng.
Sau đó khi thu hoạch, nàng bảo hắn đào hết tất cả lên rồi đặt vào khoảng không gian của nàng, nói chờ sau khi đến Bắc Cương nhất định có thể sử dụng chúng.
Và dĩ nhiên, bây giờ chúng đang được sử dụng rồi.
Mấy hôm trước, nửa đêm hắn và tiểu thê tử cùng nhau tránh thám tử, rồi bí mật cưỡi ngựa ra khỏi thành. Mang tất cả khoai tây lên núi chôn, chọn ngọn núi mà hôm nay Ngốc Ngốc đã tìm ra khoai tây.
Tiểu thê tử lại đổ nước của không gian vào, nghe nói làm như vậy khoai tây sẽ không bị hư.
Rồi mọi chuyện diễn ra như ngày hôm nay.
Hôm nay Thời Khanh Lạc không nói đến chuyện khoai tây trước mặt mọi người.
Ngoài việc cố ý nhử mọi người, để bọn họ đoán già đoán non, gia tăng sức ảnh hưởng của chuyện này.
Còn một điểm nữa là không muốn để người khác nhanh chân đến trước, sai người lên núi, đào hết số khoai tây mà nàng và tướng công đã vô cùng khổ cực gieo trồng.
Nàng gật đầu: “Được, ngày mai để Ngốc Ngốc dẫn chúng ta đi tìm khoai tây, đến lúc đó có thể nói với bên ngoài, khoai tây là lương thực cao sản.”
Bọn họ là phu thê tất nhiên phải tin tưởng nhau.
Tiểu tướng công của nàng thông minh như vậy, số khoai tây của nàng từ đâu mà có?
Làm thế nào mà những củ khoai tây sinh trưởng và phát triển tốt lại được chuyển tới Bắc Cương?
Cho nên nàng mới tiết lộ việc không gian và linh tuyền cho hắn biết, cũng như việc hắn sẽ kể hết chuyện của kiếp trước cho nàng nghe, chỉ cần nàng mở miệng hỏi.
Nhưng nàng không nói đến việc mình xuyên không, hắn cũng không hỏi.
Đoán chừng trong lòng hắn cũng đã biết một hai, từ lâu hắn đã đoán được nàng không phải là "nàng" của ngày xưa.
Cảm giác hai người đều có cùng một bí mật thật sự rất tuyệt.
Hai người sắp xếp xong việc ngày mai, rồi nắm tay nhau trở về phòng.
Tiêu Hàn Tranh làm việc, Thời Khanh Lạc thì nằm trên ghế bành bên cạnh hắn, lật xem cuốn thoại bản do hắn viết.
Quyển《 Tu tiên 》cho đến nay vẫn rất thịnh hành, ngày càng có nhiều người đọc và mua các tập sách mới được xuất bản hàng tháng. Cho nên, Tiêu Hàn Tranh phải mất thời gian để viết hàng chục nghìn từ mỗi tháng.
Ngoài quyển thoại bản《 Tu tiên 》, Tiêu Hàn Tranh còn tự viết sách dạy học, sách hướng dẫn thi khoa cử và sách bài tập.
Như Thời Khanh Lạc đã nói trước đây, 5 năm mới thi khoa cử một lần là mô phỏng theo cách thi 3 năm một lần, ngoài ra còn có nhiều tập sách theo chuyên đề riêng biệt.
Tiêu Hàn Tranh đã làm thử rất nhiều sách bài tập, rất hữu ích đối với việc thi khoa cử.
Củng cố được không ít kiến thức, hắn cũng đã làm tất cả các sách bài tập theo chuyên đề riêng biệt.
Bây giờ hắn làm Huyện lệnh nên rất bận rộn, cho nên đã chuẩn bị từng bước một, từ sách hướng dẫn dự thi cho đồng sinh rồi đến sách bài tập.
Sau khi viết xong, đóng dấu, nó sẽ được coi như tài liệu giảng dạy cho học đường sắp mở của huyện thành.
Khi hoàn thành xong một cuốn sách bài tập, Thời Khanh Lạc sẽ xem giúp, coi có chỗ nào cần cải thiện không.
Tuy có rất nhiều nội dung Thời Khanh Lạc xem không hiểu hoặc là quá cố sức.
Nhưng sau nhiều năm kinh nghiệm làm các câu hỏi và bài kiểm tra ở thời hiện đại, thỉnh thoảng nàng sẽ tìm ra được một số điểm cần cải thiện, rồi kiến nghị với Tiêu Hàn Tranh.
Tiêu Hàn Tranh lại biên tập sách một lần nữa, hắn cố gắng làm hết sức mình, phu thê phối hợp làm việc nên chẳng thấy mệt mỏi.
Hôm nay Ngốc Ngốc không ra ngoài đi dạo mà ở trong thư phòng, rất ngoan ngoãn nằm trên chiếc đệm mà Thời Khanh Lạc đã chuẩn bị riêng cho nó.
Dưới ánh đèn mờ ảo, gia đình ba người đặc biệt ấm áp.
Ngày hôm sau, Thời Khanh Lạc mang theo Ngốc Ngốc cùng tới huyện nha với Tiêu Hàn Tranh.
Vừa mới tới huyện nha, Thời Khanh Lạc đã bị mọi người nhìn chằm chằm.
Ánh mắt tất cả mọi người đều mang theo sự khao khát tri thức mãnh liệt.
Rất muốn hỏi, rốt cuộc lão thần tiên đã báo mộng gì cho nàng.
Nhưng trước khi mọi người có thể lấy hết can đảm để hỏi, Tiêu Hàn Tranh đã lên tiếng trước.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói: “Bây giờ có việc rất quan trọng phải làm, người trong huyện nha nếu không có việc gì, thì tất cả đi theo chúng ta.”
Mọi người đều giật mình, trông dáng vẻ của Tiêu đại nhân, hình như là muốn đi làm đại sự.
Chẳng lẽ, có liên quan đến việc lão thần tiên báo mộng cho phu nhân?
Mọi người đoán như vậy, tất cả đều lên tinh thần hô to: “Dạ!”
Phỉ Dục Triết cũng gác việc đang làm qua một bên: “Ta cũng đi.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu với hắn ta, cười nói: “Được.”
Hắn rất vừa lòng với sự giúp đỡ của Phỉ Dục Triết.
Hề Duệ và Tịch Dung hay tin cũng sôi nổi chạy tới: “Chúng ta cũng đi.”
Tiêu Hàn Tranh bật cười: “Được, các ngươi muốn đi thì đi.”
Hề Duệ và Tịch Dung liếc nhìn nhau, kích động gật đầu: “Đi đi đi.”
Xem phản ứng của Tiêu Hàn Tranh, chắc chắn có dính dáng đến việc lão thần tiên báo mộng.
Nếu chỉ là công vụ bình thường của huyện nha, hắn sẽ không làm ầm ĩ mang theo bọn họ ra ngoài.
Rất nhanh, Trác Chính cũng nghe được tin tức vội vàng chạy tới.