Thời Khanh Lạc chủ động ngồi trên đùi hắn, thưởng thức tóc của hắn: “Sắp xếp những tên tặc phỉ đi quấy rối Lương Minh Mẫn, có phải chàng muốn nhất tiễn song điêu hay không.”
Tiêu Hàn Tranh cúi đầu khẽ cười: “Nương tử thật thông minh.”
“Sơn trại của bọn họ cách huyện Hà Dương không xa, đặc biệt là nó rất gần với con đường xi măng đang dự kiến sửa chữa.”
“Bọn chúng vốn rất hung ác, chuyên làm những việc g.i.ế.c người cướp của.”
“Tới mùa đông, chúng sẽ giả mạo làm người của Cát quốc đến phụ cận huyện thành và thôn xóm để đốt phá, g.i.ế.c chóc rồi cướp bóc, hơn nữa đội ngũ càng ngày càng lớn mạnh.”
“Nếu không sớm ngày diệt trừ, việc xây dựng đường xi măng của chúng ta sẽ mang lại lợi ích lớn cho bọn chúng.”
“Mai phục trên đường, có thể cướp g.i.ế.c rất nhiều thương đội.”
“Nếu xảy ra nhiều lần, những thương đội nghe được tin tức sẽ không dám đến huyện Hà Dương mua hàng nữa.”
“Cho dù có người gan dạ dám đến, nhất định sẽ gây ra thương vong.”
“Thế nên ta đã lên kế hoạch, làm thế nào để diệt trừ được sơn trại của bọn phỉ tặc này.”
“Ai ngờ Lương Minh Mẫn chủ động đưa tới cửa.”
Kiếp trước, hắn đã từng nghe nói đến sơn trại của bọn phỉ tặc này nhưng khi đó sơn trại đã lớn mạnh, còn cấu kết với người của Cát quốc, đốt phá, g.i.ế.c chóc, cướp bóc khắp nơi, trở thành một băng phỉ tặc khét tiếng.
Sau đó Cẩm vương làm phản, càng chẳng có thời gian và sức lực để quản bọn chúng nữa.
Chính vì vậy mà đám tặc phỉ này ngày càng kiêu ngạo và lộng hành, lần đó Đào Liễu bị Cát Xuân Như phái đi dụ dỗ một vị tướng quân quan trọng ở Bắc Cương, kết quả là khiến tướng lĩnh kia mất đi một tòa thành.
Cát quốc đã cho g.i.ế.c toàn thành, trong đó chính đám tặc phỉ này đã xuống tay tàn sát đồng bào của mình.
Bọn chúng chiếm hơn phân nửa “Công lao” tàn sát người dân trong thành. Người của Cát quốc đánh tới đâu, bọn chúng liền đi theo cướp bóc đến đó, đối với con dân Đại Lương còn tàn bạo và nhẫn tâm hơn với kẻ địch.
Vì trước đó Cẩm vương chẳng để bang phỉ tặc này trong lòng, sau vài lần trấn áp, khiến đối phương chạy trối c.h.ế.t như giặc cỏ, cũng không tìm cơ hội nhổ cỏ tận gốc.
Nên dẫn tới việc, sau này những bá tánh ở Bắc Cương bị làm hại.
Thời gian này, Tiêu Hàn Tranh vẫn luôn chú ý đến sơn trại của bọn phỉ tặc.
Không phải không muốn tiêu diệt, mà vì nhân lực của huyện Hà Dương không đủ.
Vị trí của sơn trại kia tương đối tốt, dễ thủ khó công, phải nhờ đến binh lực của Cẩm vương và triều đình mới được.
Cũng bởi vậy, khi mấy tên tặc phỉ kia vào thành, người của hắn liền theo dõi bọn chúng.
Hắn còn muốn dùng kế họa thủy lưu đông, nhất tiễn song điêu.
Hắn dừng một lát, rồi mới nói tiếp: “Lương Minh Mẫn rất được Cẩm vương sủng ái, nữ nhi của gã suýt chút nữa bị tên tặc phỉ vũ nhục, hơn nữa còn muốn đưa nàng ta về sơn trại để tiếp tục làm nhục. Tất nhiên, Cẩm vương làm sao chịu được, gã muốn giúp nữ nhi báo thù.”
“Ta đoán không lâu nữa, người được Cẩm vương phái tới diệt phỉ sẽ sớm đến thôi.”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Thừa dịp bọn tặc phỉ này còn chưa lớn mạnh, mượn sức của Lương Minh Mẫn để tiêu diệt, đúng là một cách hay.”
Nàng biết nhân lực ở huyện thành có hạn, nha dịch và quân trông giữ thành còn không đủ dùng, cho nên không có cách nào đi diệt phỉ được.
Nhường công lao diệt phỉ cho Cẩm vương cũng tốt.
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười: “Phải, chúng ta cứ chờ xem kịch vui là được.”
Không một kẻ nào trong sơn trại của phỉ tặc là vô tội cả.
Bao gồm cả người nhà của phỉ tặc, tất cả đều không phải người tốt đẹp gì.
Cũng giống như tên nam nhân xấu xa đã bắt nạt Lương Minh Mẫn, người nhà của gã đều là những kẻ buôn người.
Lương Minh Mẫn muốn g.i.ế.c sạch không chừa một ai, cũng xem như là một việc tốt.
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Phải.”
Nàng lại nói: “Hai ngày nữa, ta sẽ đưa Ngốc Ngốc đến một vài thôn xem tình hình gieo trồng cỏ cao su, kế hoạch đó có thể được thực hiện.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Được!”
Ngày hôm sau, Lương Minh Mẫn mang theo lễ vật đến khách điếm gặp Trác Chính.
Đúng ngay hôm nay, Thời Khanh Lạc cho Trác Chính nghỉ ngơi tắm gội, hắn ta đành tiếp đãi Lương Minh Mẫn.
Lương Minh Mẫn muốn lấy lòng Trác Chính, còn Trác Chính lại nghĩ làm thế nào để lợi dụng nàng ta.
Cũng bởi vậy mà quan hệ của hai người được kéo gần lại không ít.
Gần đây Lương Minh Vũ bận rộn việc xây dựng xưởng xi măng và tu sửa đường xá, mỗi ngày đều đi sớm về muộn.
Lương Minh Mẫn muốn ăn thức ăn của tửu lầu nhưng tửu lầu lại không bán.
Vì thế, Trác Chính rất chu đáo đến tửu lầu mua thức ăn đặc sắc mang về, đưa đến viện của Lương Minh Mẫn rồi dùng bữa tối với nàng ta.
Càng làm cho Lương Minh Mẫn thêm yêu thích sự săn sóc của hắn ta.
Tình cảm của hai người tiến bộ vượt bậc, tâm trí của Trác Chính cũng không còn đặt trên người của Thời Khanh Lạc nữa.
Lại qua thêm một ngày, Thời Khanh Lạc nói là muốn đến mấy thôn làng để kiểm tra cỏ cao su, hỏi Trác Chính có muốn đi cùng không.
Trước đây hắn hắn ta đã từng theo Thời Khanh Lạc đi đến không ít thôn làng, dạy thôn dâng trồng trọt và chăn nuôi, vừa dơ vừa mệt, đường còn rất khó đi, cho nên hắnhắn ta có phần không muốn đi.
Đặc biệt là, hôm nay Lương Minh Mẫn hẹn hắn hắn ta ăn cơm, còn nói có đồ muốn tặng cho hắn hắn ta.
Vậy nên Trác Chính giả vờ rằng bụng mình khó chịu, xin Thời Khanh Lạc nghỉ một ngày.
Thời Khanh Lạc vốn dĩ cũng không muốn dẫn hắn hắn ta đi theo, làm bộ quan tâm, bảo hắn hắn ta đi xem lang trung, sau đó liền đưa Ngốc Ngốc lên xe ngựa rời đi.
Nàng thường đến thôn để dạy cho thôn dân nhiều điều, mỗi lần đều mang theo ngỗng nhà mình, cho nên mọi người cũng không thấy kỳ lạ hay không thích hợp gì về việc này.
Thời Khanh Lạc đi đến một thôn xa hơn lần trước, khi đến thôn thì trời cũng đã xế chiều.
Đây cũng là một thôn tương đối gần với huyện thành.
Thời Khanh Lạc đi xem xét cỏ cao su, Ngốc Ngốc không chịu ngồi yên dưới sự trông nom của thôn dâng, tự chạy lên núi đi bộ.
Các thôn dân thấy nó như vậy, cũng không lấy làm lạ.
Bởi vì trước đây Ngốc Ngốc cũng tự đi bộ trên núi, sau đó thỉnh thoảng trong miệng sẽ ngậm một ít thảo dược dùng được, mang về cho Thời Khanh Lạc.
Thế nên mọi người đều biết, con ngỗng do phu nhân của Huyện lệnh nuôi rất thông minh, có nhân tính, nên cũng không quản nhiều.