Đời này có thể có được tiểu tức phụ, hắn đã cảm thấy đủ rồi.
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút cười nói: “Cẩm vương còn thiếu ta một con đường xi măng, trước đó ta đưa phương pháp cho gã, chắc cũng đã thí nghiệm xong rồi, ta chuẩn bị viết thư thúc giục một chút."
Thời Khanh Lạc cười khẽ nói: "Được, chờ bên kia của gã đồng ý bắt đầu sửa đường, ở bên này ta sẽ tuyên truyền đây là đường xi măng mà nàng dùng phương pháp đổi lấy cho huyện Hà Dương.
Tiểu tức phụ nhà hắn tốt như vậy, bỏ ra nhiều thứ như vậy, tất nhiên phải để cho bá tánh đều biết.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Được nha, thà để cho Cẩm vương chiếm được thanh danh tốt, còn không bằng ta đến lấy."
Nếu làm chuyện tốt như vậy, lưu một cái tên cũng là chuyện tốt.
Đây cũng có thể giúp ít cho việc tích lũy chiến công của tiểu tướng công, để cho dân chúng càng kính yêu phu thê bọn họ, tương lai thi hành chính sách cũng càng trót lọt hơn.
Thời Khanh Lạc hỏi: "Đúng rồi, bên Trác Chính như thế nào?'
Gần đây nàng bận rộn công việc, cũng không chú ý đến Trác Chính.
Trái lại quản sự xưởng đồ hộp nói, Trác Chính yêu cầu muốn gặp nàng, nhưng đều bị nàng lấy cớ đi đi ra ngoài quá bận rộn mà từ chối.
Người của Tiêu Hàn Tranh vẫn nhìn chằm chằm vào Trác Chính, cho nên biết tình trạng gần đây của cậu ta.
Hắn cười nói: "Trác Chính ở xưởng đồ hộp trải qua không tốt."
"Phòng trọ của cậu ta, ta cố ý sắp xếp mấy đại án có giọng lớn tính cách nóng nảy chân thối vào ở."
"Cậu ta và ba tên gian tế khác, mỗi ngày đều ở trong nhà trọ ngửi mùi chân thối, ngay từ đầu ăn cơm không vô, còn ói."
"Mỗi ngày đều la hét muốn đổi trọ, nhưng ta không cho phép."
"Mấy ngày trước còn xảy ra tranh chấp với một đại hán, Trác Chính bị mấy người kia đánh một trận."
"Mỗi ngày bọn họ đều muốn học trộm phương pháp làm thịt hũ, chẳng qua đều bị bắt đi cắt thịt rửa thịt."
"Trác Chính ỷ vào bộ dạng đáng yêu tinh xảo của mình, miệng còn ngọt, thuyết phục một quản sự, để cho quản sự phân đi đến làm việc ở hầm thịt dê."
Cậu ta cho rằng có thể trộm được cách chế biến thịt dê, vui mừng nửa ngày."
"Nhưng chờ sau khi đi vào mới phát hiện, túi gia vị chúng ta điều chế được được gói kỹ trước thời hạn, còn bị đ.â.m cho nát vụn.”
"Bọn họ chỉ cần bỏ túi điều chế vào thịt dê đã rửa sạch rồi nấu lên, lại trông lửa cho nồi thịt."
"Phòng làm việc đó mỗi ngày đều nấu thịt nên rất nóng, cậu ta mới đến hai ngày đã không chịu nổi, giả bộ bệnh trốn việc."
"Hai ngày trước nửa đêm len lén chạy đến trộm túi điều chế, bị một gã đại hán cùng phòng trọ thức dậy phát hiện, không nhịn được tức giận đánh cậu ta một trận, còn nói cho quản sự."
Trác Chính c.h.ế.t không chịu thừa nhận còn là mình trộm, còn muốn đổi xưởng làm, cho nên ta để cho quản sự không cần đuổi cậu ta, điều cậu ta đến chỗ mổ thịt dê, đi theo mổ thịt, để cho cậu ta tiếp tục chịu khổ."
Thời Khanh Lạc có thể tưởng tượng ra được bộ dạng muốn sụp đổ của Trác Chính.
Nàng nén cười nói: "Khó trách mấy ngày gần đây, cậu ta lại tìm quản sự muốn gặp ta."
Tiêu Hàn Tranh nói: "Có thể là muốn đổi đi đến xưởng xà phòng."
Nhìn thì biết Trác Chính chính là tiểu bạch kiểm không chịu nổi khổ cực, có thẻ kiên trì vài ngày như vậy đã không tệ rồi.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Chờ cậu ta làm thêm mấy ngày mổ heo, ta sẽ đổi cho cậu ta."
Cho là đi xưởng xà phòng là không chịu khổ? Ngây thơ.
Đến lúc đó mỗi ngày để cho cậu ta trông nom chuyện nấu nến, khuấy dung dịch, làm không được mấy ngày, đoán chừng cũng muốn khó nói không làm nữa.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Được.'"
Hai người ôm nhau ngủ, Trác Chính bị bọn họ nhắc đến thì bị quản sự gọi đến, để cho cậu ta nửa đêm chuẩn bị đi g.i.ế.c dê.
Trừ cậu ta ra, trong phòng trọ còn có mấy người khác.
Trác Chính và ba tên gian tế thật sự muốn điên rồi, bọn họ đi vào mấy ngày, chưa học được cái gì cả, lại bị hành hạ muốn lập tức chạy đi.
Một người hỏi: "Các ngươi có cách nào đổi xưởng khác không?"
Một người khác cười khổ: "Nếu có cách đổi, đã sớm đổi, nơi nào còn ở chỗ này chịu khổ chứ."
“Trác Chính, không phải ngươi biết tri huyện phu nhân sao? Có thể đi nói một chút, điều chúng ta đến xưởng xà phòng không?"
Muốn học trộm và trộm công thức của xưởng đồ hộp thật sự không có cơ hội.
Gia vị điều chế của thịt hũ đều đặt trong túi vải, còn bị đập nát, rất khó phân biệt trong đó là thứ gì.
Mấu chốt là công đoạn để thịt hũ không bị đổi chất, tất cả đều do thân tín của Tiêu Hàn Tranh làm, hoàn toàn không để cho bọn họ đụng đến.
Bọn họ chỉ cần đến cần phòng làm việc đắp nắp kia, đều sẽ bị đuổi đi.
Cho nên bọn họ chuẩn bị buông tha.
Nếu có thể lấy được công thức của xà bông thơm và xà phòng kia, cũng không tệ lắm.
Trong lòng Trác Chính cũng rất khổ, cậu ta đã sớm muốn đổi chỗ, nhưng Thời Khanh Lạc bận không gặp câu ta.
Nhưng cậu ta còn muốn giữ mặt mũi với hai người trước mặt này, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười."
"Mấy ngày nay tỷ ấy tương đối bận rộn, chờ hết bận ta sẽ đi tìm tỷ ấy giúp chúng ta đổi."
Hai người kia vừa nghe đã lộ ra nụ cười khổ: "Còn phải chờ mấy ngày nữa sao!"
Bọn họ muốn điên rồi.
Mấy tên đại hán khác nghe được bọn họ nói chuyện, một người trong đó hừ lạnh nói: "Đều là tiểu bạch kiểm không chịu nổi chút khổ cực, cho là đi xưởng xà phòng là không chịu khổ sao?"
"Đây được xem là khổ cực gì, mỗi ngày xuống ruộng làm việc dưới ánh mặt trời, thu hoạch không được bao nhiêu còn phải nộp thuế, cơm ăn không đủ no, đó mới là khổ."
Hắn ta xem thường mấy người Trác Chính, bây giờ làm việc trong xưởng, mỗi ngày đều ăn uống no đủ, không cần dãi gió dầm mưa, còn có tiền công, nếu là lúc trước bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nghe nói tháng sau bắt đầu phát đồng phục, mỗi một tháng có thể thay phiên nhau nghỉ năm ngày, hoặc là tập trung nghỉ, tiền công vẫn được tính.
Chuyện này ở trong tất cả chỗ làm việc ở Bắc Cương, được xem là đãi ngộ rất tốt.
Hắn ta và một đại hán cùng thôn, ngày đó đúng lúc đi huyện thành tìm việc, trong lúc vô tình thấy xưởng đang tuyển người, ôm thái độ thử, ai biết bọn họ lại được nhận.
Mà những người khác trong thôn của bọn họ, chỉ có thể hâm mộ bọn họ mà thôi.
Chờ tháng tới lấy được tiền công, hắn ta có thể mua chút vải mang về cho cha nương và vợ con.
Lại mua mấy dây buộc tóc cho con gái, trước đó con gái có hâm mộ dây cột tóc cả cháu gái nhà tộc trưởng.
Nghĩ như vậy, trong lòng tràn đầy kích động.