Ngày hôm sau, Thời Khanh Lạc không mang theo Tịch Dung, một mình đi gặp Hoa Trắc phi.
Thời Khanh Lạc dẫn theo Thanh Thanh vào phòng, lập tức thấy chẳng những Hoa trắc phi đã ngồi ở bên trong, Cẩm Vương cũng ở đó.
Còn có một nam tử tuổi trẻ và một lão đạo trưởng.
Thời Khanh Lạc hành lễ, “Gặp qua Cẩm Vương, Hoa trắc phi!”
Cẩm Vương cườ
i nói: “Thời nương tử lại đây ngồi đi.”
Thời Khanh Lạc đi qua ngồi ở vị trí đối diện Cẩm Vương.
Tiếp theo Cẩm Vương giới thiệu lão đạo trưởng cho Thời Khanh Lạc, “Vị này chính là Trường Thanh đạo trưởng.”
“Đây là con trai của ta Lương Minh Vũ.” Lại giới thiệu nam tử trẻ tuổi.
Thời Khanh Lạc cười chào hỏi hai người “Xin chào Trường Thanh đạo trưởng! Xin chào Thế tử!”
Lão đạo trưởng nhìn Thời Khanh Lạc cười nói: “Hôm nay bần đạo chủ động nói với Vương gia muốn gặp mặt Thời nương tử một lần.”
Ông ta cũng không vòng vo, “Có phải sư phụ của ngươi có dạy đạo pháp cho ngươi?”
Thời Khanh Lạc ngại ngùng lắc đầu, “Sư phụ không có dạy cho ta đạo pháp, chỉ dạy ta biết chữ cùng một ít đồ vật mà thôi.”
Đối với đạo pháp gì đó nàng hoàn toàn không hiểu, cho nên cũng không giả bộ hiểu.
Lão đạo trưởng có chút thất vọng, vốn còn tưởng tán gẫu một chút về đạo pháp với đồ đệ lão thần tiên là Thời Khanh Lạc ai ngờ vậy mà nàng lại không được dạy.
Ông ta lại hỏi: “Vậy sư phụ của ngươi có để lại thư tịch đạo pháp không?”
Thời Khanh Lạc nghĩ đến rương gỗ sư phụ để lại, đúng là có một ít sách đạo thuật.
Lúc trước nàng có xem qua, không hiểu lắm..
Bởi vì nguyên thân rất biết quý trọng đồ vật, hơn nữa nàng lại thường xuyên để lão thần tiên cõng nồi, cho nên cũng không có ném, mà là đặt trong không gian.
“Đúng là sư phụ của ta có để lại loại thư tịch này, chẳng qua đã bị ta đặt ở huyện Hà Dương.”
“Nếu đạo trưởng muốn xem, bằng không chờ ta về huyện Hà Dương, để người đưa cho ngươi?”
Nàng nhìn gương mặt hiền từ, khí chất tiên phong đạo cốt của lão đạo trưởng.
Nhìn qua là thật sự rất thích đạo pháp, cho nên những thư tịch đó không bằng cho người biết giá trị của nó.
Lão đạo vui vẻ, “Gần đây bần đạo vừa vặn chuẩn bị vân du, không bằng lúc Thời nương tử rời khỏi Bắc Thành thì nói với ta một tiếng, ta và các ngươi cùng về huyện Hà Dương thế nào?”
Thời Khanh Lạc không từ chối, “Được!”
Nhìn bộ dạng của Cẩm Vương rất tôn trọng vị đạo trưởng này, nói rõ vị đạo trưởng này khẳng định có bản lĩnh.
Có thể cùng người như vậy kết thiện duyên cũng không tệ.
Lão đạo cười nói: “Đa tạ!”
Ông ta biết Cẩm Vương và Thời Khanh Lạc có chuyện muốn nói, ông ta cũng không muốn tham gia.
Vì thế hẹn mấy ngày sau cùng nhau xuất pháp với Thời Khanh Lạc xong, lập tức cáo từ đi trước một bước.
Tuy rằng Cẩm Vương có chút thất vọng lão đạo không muốn giúp mình, nhưng cũng chỉ đành chấp nhận.
Chờ lão đạo đi rồi, gã cười nhìn Thời Khanh Lạc nói: “Ngày hôm qua Thời nương tử vì trắc phi của bổn vương nghĩ được cách kiếm tiền, ngươi xem muốn cái gì?”
Thời Khanh Lạc biết Cẩm Vương là người thông minh, “Nếu sau khi Vương gia lấy được phương pháp cải tạo giấy và thực đơn kinh doanh thành công, có thể làm một con đường xi măng từ Bắc Thành đi thông đến huyện Hà Dương không?”
Muốn làm giàu trước phải sửa đường, hiện tại đường đi huyện Hà Dương chẳng những hẻo lánh còn rất khó đi.
Chờ sau khi xưởng đồ hộp mở, vận chuyển cũng sẽ biến thành một loại phiền phức.
Nhưng hiện tại tiền của huyện nha cũng chỉ có thể miễn cưỡng xây xưởng, hoàn toàn không có tiền để sửa đường.
Nàng đã xem qua một ít kế hoạch dành cho huyện Hà Dương của tiểu tướng công, chỗ nào cũng thiếu tiền.
Tiền sửa đường lại càng lớn hơn nữa, cho nên có thể không cần tiêu tiền của huyện nha là tốt nhất.
Hơn nữa nói như vậy, phu thê bọn họ cũng sẽ không có nhược điểm để người ta nói.
Bọn họ là vì suy nghĩ cho bá tánh huyện Hà Dương, cho nên mới dâng phương pháp cho Cẩm Vương, đổi lấy chuyện gã sửa một con đường xi măng, không tính là dùng quyền mưu cầu tư lợi.
Trái lại là tạo phúc cho dân.
Cũng càng không được xem là đầu nhập vào Cẩm Vương, nếu ai cáo trạng, tương lai tiểu tướng công đều có thể phản bác lại
Cẩm Vương ngẩn ra, hiển nhiên rất ngoài ý muốn về điều kiện của Thời Khanh Lạc.
“Ngươi không suy nghĩ chút cho mình sao?”
Thời Khanh Lạc cười nói, "Hiện tại ta không thiếu tiền, ở Bắc Cương này, cũng không có nơi có thể tiêu tiền.”
“Ta thấy huyện Hà Dương rất cực khổ, các bá tánh sống quá gian nan, cho nên hy vọng có thể vì bọn họ làm chút chuyện.”
"Vương gia, ngài cảm thấy được không? Dùng một con đường xi măng đổi một phương pháp.”
Chờ con đường xi măng từ Bắc Thành đến huyện Hà Dương làm xong, hấp dẫn thương nhân đến mua đồ do xưởng bọn họ làm ra, sau khi kiếm lời, lại có thể tiếp tục sửa những con đường ở nơi khác.
Cũng chính là trước tiên dùng một con đường nuôi một huyện thành, nàng và tiểu tướng công điều có mục tiêu khá lớn.
Hy vọng có thể xây dựng phát triển huyện Hà Dương thành một nơi tập trung giao dịch và phân tán hàng hóa Bắc Cương.
Chẳng qua đều kiện ở chỗ này quá kém, cho nên thực hiện không dễ dàng, còn cần thời gian.
Vốn dĩ Cẩm Vương còn muốn dùng chuyện Thời Khanh Lạc đưa phương pháp kiếm tiền cho Trắc phi của mình kéo Thời Khanh Lạc lên thuyền của mình.
Không nghĩ tới nha đầu này lại giống như một con lươn, vẫn trơn trượt không bắt được như vậy.
Dùng phương pháp đổi một con đường xi măng, cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra.
Như vậy sẽ không có nhược điểm nào có thể làm người ở Kinh
thành nắm lấy.
Trong lòng gã không khó chịu, nhưng cũng không vui mừng lắm.
Chẳng qua suy nghĩ lại, ít nhất Thời Khanh Lạc nguyện ý ra chủ ý cho phủ Cẩm Vương, đại biểu có cơ hội để mượn sức.
Nếu chuyện này nàng xử lý thành chủ động đưa nhược điểm vào trong tay gã hoặc bị người kinh thành nắm được đuôi.
Đoán chừng gã cũng sẽ không coi trọng phu thê Thời Khanh Lạc như vậy.
Càng là như vậy, Cẩm Vương càng quyết tâm kéo hai người này lên thuyền của mình