Danh tiếng của Cẩm Vương ở Bắc Thành là cố ý tạo ra, tương đương với Hoàng đế miệt vườn ở chỗ này.
Đưa cái chuôi này đến, Cẩm vương không cần chính là ngươi ngu.
Cho nên chỉ cần phụ thân cặn bã không ngu xuẩn, không bị nước vào đầu, cũng biết sẽ lựa chọn như thế nào.
Bây giờ trong lòng của Tiêu lão thái rất tin tưởng Thời Khanh Lạc: "Được, đến lúc đó ta dựa vào ngươi."
"Lão nhị, hai ngày nay ngươi suy nghĩ thật kỹ đi."
Lúc này, Tiêu gia tử không vẫn lên tiếng nhìn Tiêu Nguyên Thạch.
Lời lẽ vô cùng thành khẩn: "Lão nhị, từ nhỏ đến lớn chúng ta cũng không có yêu cầu ngươi cái gì, lần này con dâu này thật sự quá đáng."
“Cả đời này của ta từ lúc còn trẻ cũng không bị người ta đè xuống đánh gậy, trái lại lúc về già lại bị con dâu để người đánh."
“Nếu ngươi không làm được, vậy cũng đừng nhận người cha này nữa."
"Ta sẽ dẫn người Tiêu gia trở về thôn, sau đó mời Tộc trưởng gạch tên của ngươi và thê tử của ngươi ra khỏi tộc, dời ra khỏi thôn Hạ Khê."
"Lại mời bằng hữu của phu thê Tranh nhi, giúp đỡ truyền chuyện này đến kinh thành, để bày tỏ sau này ngươi không còn là người của tộc Tiêu gia nữa."
"Ngươi lợi hại như vậy, chắc hẳn cũng không thèm để ý đi."
Lần này Tiêu lão gia tử thật sự tức giận.
Cho tới lúc này đứa con này lại không chịu bỏ tang môn tinh này, nếu ngay cả biếm thê làm thiếp cũng không muốn, vậy hết thuốc cứu rồi.
Tương lai nói không chừng lại làm ra chuyện gì đó, làm liên lụy đến bọn họ.
Thời Khanh Lạc nghe được lời của Tiêu lão gia tử, phát hiện lão gia tử mới là người thông minh nhất và tàn nhẫn nhất của Tiêu gia.
Ở cổ đại một người bị Tộc khai trừ, đại biểu nhân phẩm có vấn đề, không thể nhập sĩ hay làm quan.
Ra ngoài cũng bị mọi người khinh bỉ.
Giống như đại thụ bị nhổ khỏi đất, còn có thể sống sao?
Nếu như phụ thân cặn bã bị khai trừ, đừng nói là tiền đồ tương lai, ngay cả chức vị Phó đô đốc này, cũng sẽ bị ngự sử tố cáo mà bị mất.
Không có cách nào, cổ đại có quan niệm tông tộc quá sâu.
Giống như ở chỗ này cha nương bán con cũng không hề phạm pháp, nhưng ở hiện đại lại phải ngồi tù.
Cha mẹ không từ nhiều nhất cũng chỉ bị người khác nói sau lưng một cái, nhưng nếu con cái bất hiếu, chẳng những sẽ bị chỉ trỏ, còn bị cha nương cáo trạng, phải ngồi nhà lao.
Đây cũng là chỗ để bọn họ cảm ơn phụ thân cặn bã và Cát tiểu nương, lúc trước đã phân gia cắt đứt quan hệ, nếu không lúc này trực tiếp chống lại phu thê phụ thân cặn bã này đúng là có chút phiền phức.
Thật ra thì bây giờ có lẽ Cát Tiểu Nương đã vô cùng hối hận chuyện này.
Ban đầu có thể cho rằng thần không biết quỷ không hay g.i.ế.c c.h.ế.t một nhà tiểu tướng công, cho nên mới ỷ vào sự sủng ái của phụ thân cặn bã muốn ông ta cắt đứt quan hệ.
Lời của Tiêu lão gia tử làm cho sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch thay đổi: "Cha, ngài là cha ta, sao ta có thể không nhận ngài chứ?"
Lão gia tử nổi giận, công thêm lão thái thái hoàn toàn bị Thời Khanh Lạc nắm mũi dắt đi, chuyện này thật sự không dễ xử lý.
Tiêu lão gia tử hừ lạnh: "Nếu còn nhận ta là cha, vậy thì xử lý đứa con dâu bất hiếu này đi."
"Đây cũng là Bắc Cương, người biết ta và nương của ngươi không nhiều."
"Nếu ở thôn Hạ Khê, bị người trong thôn biết, hai người già chúng ta bị thê tử của ngươi cho người đánh, mặt già này của chúng ta không còn nữa."
"Sợ là chỉ có thể trực tiếp tìm dây thừng, treo cổ c.h.ế.t trước cửa nhà ngươi thôi."
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch lại thay đổi: "Cha, ngài đừng nóng giận, ta nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng."
Cha nương ép như vậy, ông ta còn có thể làm sao?
Nếu ồn ào đến chỗ Cẩm vương thì thật sự không ổn, nếu như bị trừ tộc lại càng không thể.
Cát Xuân Như nghe được lời của Tiêu Nguyên Thạch, không dám tin tưởng nhìn ông ta: "Tướng quân!"
Tiêu Nguyên Thạch sầm mặt, lần đầu tiên quát Cát Xuân Như: "Ngươi im miệng."
Nếu không phải Cát Xuân Như, bây giờ ông ta phải khó xử như vậy sao? Sẽ bị Thời Khanh Lạc giựt dây để người Tiêu gia cũ khi dễ sao?
Ông ta vẫn hiểu tính tình của lão gia tử, bình thường không thích quản mọi chuyện, chỉ khi đã quyết định thì sẽ lập tức làm.
Cắt đứt quan hệ, khai trừ ra khỏi tộc, là hai chuyện.
Nếu lão gia tử và lão thái thái nói muốn cắt đứt quan hệ, có lẽ ông ta còn sẽ đồng ý, không liên quan đến người Tiêu gia cũ, trái lại có thể bỏ đi đám cực phẩm này.
Nhưng nếu bị trừ tộc, vậy tiền đồ của ông ta cũng sẽ bị mất.
Thấy thái độ này của Tiêu Nguyên Thạch, lão gia tử mới hơi hài lòng.
"Lão nhị, chúng ta là cha nương ruột của ngươi, sẽ không hại ngươi."
"Mặt mày của thê tử ngươi cay nghiệt tẻ nhạt, ngay cả cha nương ruột cũng có thể khắc chết, ngươi suy nghĩ cẩn thận, có phải sau khi ngươi cưới nàng ta vào cửa, ngày càng không thuận lợi hay không?"
"Trước kia ngươi ở trong thôn chính là một chân đất bình thường, từ sau khi thành thân với Khổng thị, chẳng những được học võ, có một đứa con trai thông minh, đi lên chiến trường cũng nhiều lần lập công, cuối cùng được phong làm Đại tướng quân."
“Nhưng kể từ khi ngươi hòa ly với Khổng thị, cưới Cát thị vào cửa, ngươi cắt đứt quan hệ với con trai có tiền đồ, Cát Thị tự làm mình bị sảy hai đứa con, để cho ngươi bị gảy truyền thừa của con trai trưởng."
"Xem như ngươi có thể sinh ra một đứa con trai thứ thì như thế nào? Sau này con trai thứ kế thừa gia sản của ngươi, không phải sẽ bị người ta cười nhạo sao."
"Tiếp đó ở kinh thành ngươi mất hết danh tiếng, sau lưng bị người ta chê cười, ngay cả chức vị thật vất vả lấy được hồi kinh, cũng bời vì quan hệ thúc chất nữ của các ngươi mà bị mất."
"Ngươi ra chiến trường dùng mạng để có được tiền bạc và đồ vật, nhưng cũng bị Cát thị mang gần hết giúp đỡ cho đệ đệ muội muội của nhà mẹ đẻ."
"Tiền đồ làm quan của ngươi vẫn luôn xuống dốc."
"Đây cũng không phải là nương của người túc giận mắng loạn, mà là thê tử này của ngươi thật sự là một tang môn tinh."
Ông ta thở dài thành khẩn nói: "Lão nhị, lấy thê phải lấy hiền thê!"
"Ngươi nhìn Tranh nhi cười Thời thị đi, chẳng những tỉnh lại sau hôn mê, cuộc sống ngày càng tốt, trở thành Tam nguyên đầu tiên của toàn bộ Đại Lương, còn là Trạng nguyên."
"Mặc dù bây giờ chỉ là một Huyện lệnh, nhưng ngay cả ta - một nông dân cũng biết, nó được Hoàng thượng coi trọng, tiền đồ vô lượng."
"Ngươi cưới tang môn tinh này về, đoán chừng tương lai sẽ không bằng Tranh Nhi."
Đây cũng không phải là lão gia tử khích bác, mà là nói từ tận đáy lòng.