Lúc trước đều nghe nói mỗi tháng Thời Khanh Lạc đều được Lương Hữu Tiêu và Tịch Dung chia hoa hồng cửa hàng. Tưởng tượng như vậy không nhịn được cảm thấy chua, bọn họ là con cháu thế gia lại không có tiền bằng một thôn phụ.
Rất nhanh đồ ăn đã được bưng lên. Ngốc Ngốc rất thông minh hiểu chuyện, lúc mọi người ăn cơm, nó ngoan ngoãn ghé vào bên chân Thời Khanh Lạc.
Mọi người thấy trong lòng lại ngứa ngáy muốn mua.
Đây là tửu lầu tốt nhất trấn, hương vị đồ ăn vẫn được, dù sao Thời Khanh Lạc ăn rất ngon.
Tuy rằng mấy người Hề Duệ tương đối kén ăn, nhưng cũng sẽ không cố ý soi mói, nhìn Thời Khanh Lạc ăn ngon như vậy, cũng đi theo ăn không ít.
Đại đa số con cháu thế gia cũng làm bộ ăn một chút.
Hồ Mẫn Tài bị nâng lên xe ngựa trị thương, không có gã gây chuyện, không khí của toàn bộ đội ngũ cũng không giương cung bạt kiếm như trước.
Cơm nước xong, mấy người Hề Duệ gấp không chờ nổi chạy tới mấy xe ngựa chở ngỗng phía sau.
Mỗi người dựa theo mắt nhìn của mình, chọn một con ngỗng.
Sau đó ôm lên xe ngựa của mình, nói đẹp là muốn bồi dưỡng tình cảm với ngỗng của mình.
Lúc đầu mấy người ôm ngỗng thiếu chút nữa bị cắn, từng con đều vô cùng hung dữ. Thời Khanh Lạc thấy thế để Ngốc Ngốc đi nói với mấy đứa con của mình.
Ngốc Ngốc lập tức hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi qua, kêu vài tiếng với mấy đứa con.
Mấy con ngỗng lập tức ngoan ngoãn để cho mấy người Hề Duệ bế lên xe ngựa.
Mọi người lại sửng sốt, ngỗng này thật muốn thành tinh rồi.
Đặc biệt là con mà Thời Khanh Lạc nuôi, hoàn toàn không giống ngỗng, quá có linh tính.
Tiếp tục lên đường, buổi tối ở tại trạm dịch. Hồ Mẫn Tài lại ghét bỏ một trận, chẳng qua lần này lại không dám tìm Thời Khanh Lạc gây phiền phức.
Thật sự là bị ngỗng kia cắn ra bóng ma. Chỉ âm thầm nghĩ phải bảo thù như thế nào.
Cứ như vậy đi được nửa tháng, cách kinh thành ngày càng xa, đường xi măng cũng sớm không còn, dọc theo đường đi vô cùng xóc nảy.
Tuy xe ngựa của Thời Khanh Lạc đã dùng lốp xe và lò xo giảm xóc, nhưng cũng vẫn không tránh được xóc nảy, chỉ là không nặng bằng những người khác.
Dọc theo đường đi không ít con cháu thế gia vì vậy đều bị say xe.
Sau đó lại nhìn thấy mấy người Thời Khanh Lạc lấy xe đạp ra.
Trên con đường đi không được bằng phẳng, tất nhiên xe đạp cũng không dễ đi, nhưng cũng tốt hơn là ngồi trong xe ngựa.
Người say xe đều vô cùng hâm mộ, thầm nghĩ sao bọn họ lại không nghĩ ra, mang xe đạp trong nhà đi theo.
Hôm nay, bởi vì buổi sáng tránh mưa làm trì hoãn thời gian, cho nên giữa trưa không tìm được trấn nhỏ hoặc thôn có thể ăn cơm.
Vì thế Vệ thống lĩnh để mọi người xuống xe ngựa, ăn màn thầu còn sót lại.
Một đám con cháu thế gia vô cùng oán hận.
Nhưng đã đói bụng, không ăn cũng không được.
Thời tiết còn rất nóng, ngồi ở dưới bóng cây nóng đến đổ mồ hôi.
Sau đó bọn họ thấy Thời Khanh Lạc chỉ huy đám thị nữ Tịch Dung mang đến, bày mấy cái bồn băng.
Lại từ trên xe ngựa ôm không ít dưa xuống, đặt ở trên bồn băng ướp lạnh.
Lại đốt lửa nấu mì, tiếp theo lại để người thêm dầu cải cho mì, còn mình thì cầm quạt quạt mát.
Thao tác này làm cho mọi người có chút không hiểu.
Ngay cả Vệ thống lĩnh cũng không nhịn được hỏi: “Thời nương tử, các ngươi đây là làm gì vậy?”
Sao nấu mì lại không ăn?
Thời Khanh Lạc cười nói: “Chúng ta đang làm mì lạnh, thời tiết này quá nóng, không muốn ăn mì nóng.”
Vệ thống lĩnh: “……” Quả nhiên những người này là đi du lịch.
“Mì lạnh ăn ngon không?” Trước giờ hắn ta chưa từng ăn.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Ăn ngon! Một lát nữa làm xong sẽ đưa cho mỗi người một chén, dọc theo đường đi các ngươi hộ tống cũng vất vả.”
Vệ thống lĩnh nghe được lời này, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Tuy rằng dọc đường đi bọn họ là hộ tống nhưng đám tiểu công tử này quá khó hầu hạ, một lát thì bắt bẻ cái này, một lát ghét bỏ cái kia.
Chẳng những không cảm thấy bọn họ vất vả, còn cảm thấy bọn họ nên làm như vậy.
Vốn dĩ cho rằng sẽ là đám người Hề Duệ ăn chơi trác táng thân phận cao là khó dây dưa nhất, ai nghĩ đến mấy người này đi theo Thời Khanh Lạc lại rất hiền hoà.
Trái lại đoàn người Hồ Mẫn Tài kia chính là không bớt lo nhất.
Hắn ta nở nụ cười nói “Vậy đa tạ.”
Trong lòng ấn tượng ngày càng tốt với phu thê Thời Khanh Lạc, đối lập như vậy, ấn tượng đối với Hồ Mẫn Tài tất nhiên ngày càng kém.
Sau khi làm xong mì lạnh, lại bỏ thêm rau dưa, Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội thì nêm nếm gia vị.
Hiện tại trù nghệ của hai người đã ngày càng tốt, gia vị tự tay điều chế rất là tuyệt.
Chẳng những mấy người Hề Duệ ăn liên tục trầm trồ khen ngợi, đám hộ vệ và Vệ thống lĩnh cũng khen ăn ngon.
Thời Khanh Lạc không đưa cho đám người Hồ Mẫn Tài.
Bởi vậy bọn họ cảm thấy màn thầu trong tay không còn ngon nữa.
Đối lập không cần quá mãnh liệt đi?
Những người này đúng là đi du ngoạn mà? Thật quá đáng.
Trong lòng càng hối hận, sao lúc đi ngang qua huyện thành trấn nhỏ lại không bảo người đi mua đồ giống Thời Khanh Lạc.
Lúc trước nhìn thấy Khanh Lạc mỗi khi đến một chỗ, đều sẽ mua không ít đồ vật, như là mì sợi mà hiện tại nấu, trong lòng bọn họ còn cười thầm, thôn phụ chính là thôn phụ, giống như chưa từng thấy đồ tốt vậy.
Huống chi cũng không phải thứ tốt lành gì, đưa mì sợi này cho bọn họ, bọn họ cũng không ăn.
Hiện tại lại phát hiện bọn họ quá sai, hiện tại bọn họ thật sự muốn ăn một chén.
Chờ đám người Thời Khanh Lạc ăn xong mì lạnh, bọn họ lại thấy đối phương cắt dưa hấu ướp lạnh ra.
Từng miếng dưa hấu vừa đỏ vừa nhiều nước, còn lạnh nữa, thật muốn ăn……
Đáng tiếc Thời Khanh Lạc hoàn toàn không nhìn ra khát vọng của bọn họ, rất nhanh dẫn theo đoàn người tiêu diệt đống dưa hấu.
Hộ vệ hộ tống cũng đều có.
Chuyện này làm cho đám người Hồ Mẫn Tài rất không thoải mái.
Trong đó một người không nhịn được, hỏi Thời Khanh Lạc: “Vì cái gì đồ ăn gì cũng cho đội hộ vệ, lại không cho chúng ta?”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Một đường đi đội hộ vệ hộ tống rất vất vả, bọn họ nên được ăn.”
“Mà các ngươi làm gì? Lại nói với quan hệ của chúng ta và các ngươi cũng không tốt đến mức tặng đồ ăn đâu.”
Người bên Hồ Mẫn Tài không phục lắm.
Người nọ lại nói: “Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng đều là đi Bắc Cương làm quan, các ngươi làm vậy chính là xa lánh đồng bạn.”
Thời Khanh Lạc cong môi mỉm cười, “Lời này nên dùng trên người trưởng bối của các ngươi đi.”
“Chính bởi vì do bọn họ xa lánh ghen ghét đồng liêu, cho nên cố ý ném chúng ta đến Bắc Cương, món nợ này chúng ta còn chưa tính với các ngươi, các ngươi lại đi so đo trước.”
Nhắc đến chuyện này, Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu cũng tức giận lên.
“Nếu không phải nhóm trưởng bối của các ngươi tính kế xúi giục, sao chúng ta lại phải chịu khổ trên đường, rồi đi đến Bắc Cương lại phải tiếp tục chịu khổ.”
“Vốn dĩ đã xem các ngươi không vừa mắt rồi, các ngươi còn muốn ăn đồ của chúng ta?”
“Lão tử không đánh các ngươi đã không tệ rồi, mặt mũi của các ngươi cũng thật lớn.”
“Nếu lại lải nhải dài dòng, lão tử cho các ngươi ăn đ.ấ.m đấy.”