Mấy lão bằng hữu của Hề lão gia tử không nhịn được, vội vàng kéo ông ấy nói mình cũng muốn một đôi.
"Lão Hề, ông thật không phúc hậu."
"Nếu nhà ông đã có cao su gì đó, có phải cũng nên làm cho chúng ta một đôi giày da đế cao su không?"
"Đúng vậy, trời mưa thế này, chúng ta cũng không dễ dàng, mang giày ướt rất khó chịu."
"Lão Hề, có phải bằng hữu không vậy, tặng cho ta một đôi giày da cao su đi."
Hề lão gia tử cười vung tay lên: "Đều đưa đều đưa, buổi chiều sẽ cho người làm cho mấy ông, mấy ông đưa kích thước giày đến phủ của ta đi, ta để cho người làm."
Bộ dạng kia có bao nhiêu vui vẻ chính là bấy nhiêu vui vẻ.
Thấy vậy Lương lão gia tử và Kỳ lão gia từ đều không vui, cao su nhà bọn họ phải mấy ngày nữa mới đến.
Phỉ lão gia tử tương đối nội liễm, mặc dù cũng muốn một đôi, nhưng không biểu hiện ra.
Hơn nữa qua một đoạn thời gian nữa, cao su nhà bọn họ cũng sẽ được chở đến kinh thành.
Đến lúc đó sẽ để cho người làm nhiều thêm mấy đôi thay đổi thường xuyên.
Một lát sau Hoàng đế vào triều, sau đó mọi người lanh mắt phát hiện, trên chân ngài cũng có một đôi giày da đế cao su.
Nhìn qua còn đẹp hơn của Hề quốc công.
Ngay cả Hoàng đế cũng mang vậy còn có thể kém sao?
Vì vậy sau khi bãi triều, mấy lão gia tử đều vây quanh Hề lão gia tử, muốn giày da đế cao su, không tiếc tiền dùng tiền mua.
Mấy người có quan hệ tốt với Hề Tín Hành, cũng vây quanh muốn một đôi giày da.
Thấy vậy trong lòng Lương lão gia tử và Kỳ lão gia tử đều ghen tỵ.
Nhà bọn họ cũng có cao su, nhưng lần nổi tiếng này đã bị Hề gia đoạt mất rồi.
Chẳng qua cao su Hề gia có hạn, đến lúc đó khẳng định những người này sẽ đến nhà bọn họ.
Nghĩ như vậy, trong lòng lại thỏa mái.
Cũng vì vậy, giày da cao su trở nên nổi tiếng trong kinh thành.
Người trẻ tuổi nào mang giày da ra ngoài, tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng hâm mộ ghen tỵ của mọi người.
Lại chừng mười ngày sau, rốt cuộc xe đạp cũng đã làm ra.
Mấy người Hề Duệ vừa nghe nói xe đạp đã làm xong, không cần người gọi, không hẹn mà cùng chạy đến Tiêu gia.
Thấy một chiếc xe sắt thật cao dựng ở đó, mấy người đều có chút mơ màng.
"Cái này lái như thế nào?" Bọn họ còn tưởng rằng xe đạp giống với ván trượt.
Không nghĩ đến là loại này, mấu chốt sao cứ cảm thấy không thể nào đi được.
Lúc này Thời Khanh Lạc đã thay trang phục, mặc váy không thuận tiện: "Ta tới lái cho các ngươi nhìn thử."
Nàng đẩy xe đạp đến đường xi măng, ngồi lên yên xe.
Thời Khanh Lạc đạp mũi chân chống lên mặt đất, dùng chân còn lại đạp mạnh lên bàn đạp, xe sắt kia từ từ di chuyển.
Sau đó hai chân Thời Khanh Lạc đạp lên bàn đạp, xe đạp cũng chạy nhanh ra ngoài.
Mấy người thấy Thời Khanh Lạc đạp xe đạp rất nhanh đã đi đến đường đối diện.
Dùng chân đạp một cái, lại quẹo cổ xe, sau đó đạp về phía bọn họ.
Lần đầu tiên bọn họ thấy xe đạp như vậy, từng người ai cũng sáng mắt lên.
Đồ chơi này có tốc độ còn nhanh hơn cả ván trượt, hơn nữa nghe Thời Khanh Lạc nói, dù đường đất cũng có thể cưỡi.
Nhưng ván trượt lại không thể chạy trên đường đất.
Hề Duệ dẫn đầu vọt trước mặt Thời Khanh Lạc, kích động nói: "Khanh Lạc, nào nào, ta thử một chút."
Thời Khanh Lạc xuống xe đạp: "Thử đi, ban đầu phải nắm giữ thăng bằng cho thật tốt, nếu không rất dễ dàng bị té."
Hề Duệ gật đầu: "Được, ta thấy người lái, đại khái đã biết cách rồi."
Vì vậy hắn ta lên xe đạp thử, mới chạy ra ngoài một chút, đã té lộn mèo.
Chẳng qua Hề Duệ không thèm để ý, lại bò dậy cưỡi tiếp.
Lúc này Thời Khanh Lạc nắm yên sau, ổn định thân xe cho hắn ta, để hắn ta thích ứng trước.
Không thể không nói, Hề Duệ nổi danh ăn chơi, rất có thiên phú trong mấy loại vận động này.
Lúc trước chơi ván trượt cũng học rất nhanh, bây giờ đạp xe đạp cũng vậy, chỉ khoảng một nén nhang đã có thể vững vàng đạp đi rồi.
Thấy hắn ta đã học được, Lương Hữu Tiêu lập tức nói: "Đổi cho chúng ta thử chút đi."
Bọn họ đã sớm ngứa ngáy trong lòng.
Lúc này Hề Duệ mới ngừng lại, nhường xe đạp cho Lương Hữu Tiêu.
Lương Hữu Tiêu kém hơn Hề Duệ, hơn một khắc đồng hồ mới miễn cưỡng biết đạp.
Sau đó bị Tịch Dung không kịp chờ đợi kéo xuống.
Tiếp đó chính là Phỉ Dục Triết, cuối cùng mới đến lượt Kỳ Y Dương.
Bây giờ da mặt Kỳ Y Dương cũng dày rồi, dù mấy người Hề Duệ không gọi, gã ta cũng sẽ mặt dày đi theo.
Không còn cách nào khác, thật sự đi theo mấy người Thời Khanh Lạc chơi rất vui.
Thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện về mặt học thức với Tiêu Hàn Tranh một chút, nói mấy chuyện trong Hàn Lâm viện.
Gã ta cũng được phân đến Hàn Lâm viện, chẳng qua không cùng công việc với Tiêu Hàn Tranh.
Gã ta chủ yếu phụ trách giúp đỡ viết thư, mà công việc của Tiêu Hàn Tranh thì tương đối lộn xộn, nhưng càng có tính rèn luyện hơn.
Nếu không phải vào Hàn Lâm Viện sau này mới có thể nhập Các, gã ta cũng không muốn đợi trong Hàn Lâm viện, quá khô khan nhàm chán.
Chờ một đoạn thời gian, sẽ để cho người trong nhà tìm một chức quan bên ngoài.
Hơn nữa gã ta chơi với đám người Thời Khanh Lạc, mặc kệ là trong nhà hay Nhị hoàng tử đều rất ủng hộ.
Tịch Dung và Phỉ Dục Triết học rất lâu, giờ mới đến lượt Kỳ Y Dương.
Bình thường Kỳ Y Dương không thích chơi đùa, nhưng sau khi đạp xe đạp, gã ta cảm thấy rất thích và kích động.
Đặc biệt là sau khi học xong, cũng hận không thể vác xe đạp này về nhà.
Mấy người lại đổi cho nhau cưỡi mấy vòng, sắp đến cơm chiều, vẫn không nỡ dừng lại.
Hề Duệ suy nghĩ gì đó: “Nếu không chiếc xe đạp này, ta cưỡi về nhà trước?"
Trừ muốn nổi tiếng ra, hắn ta cũng rất thích cảm giác cưỡi xe đạp.
Càng thích xe đạp hơn ván trượt, đặc biệt là có xe đạp khi đi ra ngoài cũng không cần xe ngựa, rất thuận tiện.
Hắn ta mới vừa nói ra lời này, mấy người Lương Hữu Tiêu đã đồng thanh nói: "Không được."
Lương Hữu Tiêu dùng quạt gõ lên vai Hề Duệ: “Ngươi đừng mơ, lúc trước chúng ta đã nói sẽ cùng nhau cưỡi rồi."
Phỉ Dục Triết cũng gật đầu: "Đúng vậy, Hề Duệ ngươi không phúc hậu, huynh đệ phải chờ cùng đạp xe ra ngoài chứ."
Mặc dù Tịch Dung và Kỳ Y Dương không nói chuyện, nhưng cũng gật đầu thật mạnh.
Hề Duệ có chút hối hận, lúc đầu hắn ta không nên đồng ý với mấy tên này, dù sao cao su là hắn ta cung cấp.
Chẳng qua cũng đã đồng ý rồi, cũng chỉ có thể chấp nhận: "Được được, chờ các ngươi."
"Khanh Lạc, để cho thợ mộc tăng tốc độ chế tạo đi."
"Nếu không chúng ta lại tìm thêm thợ mộc đến?"
Bọn họ thật sự không kịp chờ đợi.