Tiêu Hàn Tranh đúng là không phải người, mặc kệ là văn hay võ, ra đề khó gì, cũng đều không làm khó được hắn.
Rất nhanh hắn đã phá vỡ xông tới cửa phòng.
Vốn dĩ nữ nhi lấy chồng cần ca ca hoặc đường ca cõng ra ngoài.
Nhưng nhà mẹ đẻ của Thời Khanh Lạc không ở kinh thành, cho nên không ai cõng.
Tiêu Hàn Tranh cũng không thích người khác cõng tiểu tức phụ của mình.
Bởi vậy trực tiếp xông vào cửa.
Hắn ôn nhu nhìn Thời Khanh Lạc: "Nương tử, ta tới đón nàng."
Thời Khanh Lạc che kín khăn nên không nhìn thấy phía trước, nhưng có thể cảm nhận được phương hướng của tiểu tướng công.
“Tướng công, ta ở đây.” Nàng giơ tay về hướng đó.
Tiêu Hàn Tranh bước nhanh tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thời Khanh Lạc.
Ghé vào tai nàng thấp giọng cười hỏi: "Nương tử, nàng muốn bế hay là cõng ra ngoài?"
Thời Khanh Lạc không do dự: "Cõng ra ngoài đi."
Bế kiểu công chúa đi ra ngoài, nhiều người nhìn như vậy sẽ rất xấu hổ.
Dĩ nhiên Tiêu Hàn Tranh sẽ chiều theo ý của nàng.
Lập tức ngồi xổm xuống: "Nương tử, chúng ta về nhà thôi."
Thời Khanh Lạc ngã lên lưng hắn: "Được, về nhà thôi!"
Mặc dù tiểu tướng công thường xuyên cõng nàng, nhưng lần này lại cảm thấy có chút khác biệt.
Tiêu Hàn Tranh cõng Thời Khanh Lạc ra khỏi phủ Trấn Nam Hầu.
Đưa nàng lên kiệu hoa còn mình cưỡi ngựa, đi về hướng Tiêu trạch.
Đám người Hề Duệ cùng đi theo đón dâu.
Trên đường đi, đám người Hề Duệ rải kẹo đầy đường.
Hôm nay, những người thích tham gia náo nhiệt ở Kinh thành, trước đó đã nhìn Trạng Nguyên dạo phố.
Bây giờ lại thấy Trạng Nguyên thành thân, không ít người lại chạy tới, người đứng hai bên đường rất đông.
“Quan trạng nguyên không phải đã thành thân sao? Tại sao lại thành thân nữa? Không phải trở thành Trạng Nguyên thì thay lòng đi?"
"Sao có thể, người ta chẳng những không thay lòng mà còn rất chung tình."
“Năm đó quan trạng nguyên…” Thế là có người kể chuyện lúc Tiêu Hàn Tranh thành thân vẫn còn đang hôn mê với mọi người.
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người đều cảm thán Thời Khanh Lạc quyết đoán, tự mình chạy tới nói gả là gả, quan trạng nguyên cũng không quên cội nguồn của mình.
Tổ chức bái đường thành thân một lần nữa, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy.
Danh tiếng của hai người càng tốt hơn.
Đồng thời cũng không ít nữ tử ghen tị với Thời Khanh Lạc, gặp được tướng công như Tiêu Hàn Tranh cũng quá hạnh phúc rồi.
Thế mà còn tổ chức lại lễ bái đường thành thân, thật ghen tị.
Đặc biệt là có rất nhiều người chạy tới giành giật kẹo rãi đường của đám Hề Duệ, toàn là kẹo trái cây, kẹo sữa đắt tiền trong cửa hàng.
Cũng vì vậy mọi người tranh nhau lên chúc phúc cho quan trạng nguyên và Thời Khanh Lạc.
Người ngồi ở Tiêu trạch đã mười mấy bàn, ngoại trừ thầy của Tiêu Hàn Tranh, sư huynh, còn có bạn bè bên ngoài, còn có các thí sinh có quan hệ tốt với hắn.
Đến cổng Tiêu trạch, Tiêu Hàn Tranh xuống ngựa gõ kiệu hoa.
Thời Khanh Lạc cũng gõ lại, sau đó duỗi một tay ra, trong nháy mắt bị Tiêu Hàn Tranh nắm chặt.
Hắn cũng không hề dùng lụa đỏ để cầm với tiểu tức phụ, mà trực tiếp cầm tay của nàng vào cửa.
Sau đó hai người bắt đầu bái đường.
Vị trí trên cao đường chỉ có Tiêu mẫu ngồi.
Khuôn mặt Tiêu mẫu hồng hào, ánh mắt đều mang ý cười vui vẻ.
Nhìn thấy nhi tử và con dâu hạnh phúc bên nhau, trong lòng bà cũng an tâm.
Bái đường xong, Tiêu Hàn Tranh đưa Thời Khanh Lạc đến căn phòng của bọn họ.
Đẩy khăn đỏ trùm đầu của Thời Khanh Lạc ra.
Thời Khanh Lạc trong trẻo yêu kiều nhìn hắn.
Tiêu Hàn Tranh cười khen: "Nương tử, hôm nay nàng rất đẹp!"
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: "Sau này, mỗi ngày chàng đều có thể khen ta đẹp mỗi ngày."
"Được, sau này mỗi ngày đều khen nàng."
Hai người nói chuyện khiến mấy người Hề Duệ nghe lén ở góc tường đen mặt.
Thời Khanh Lạc đúng là làm cho bọn họ không biết phải nói gì hơn.
Những nữ nhân khác được tướng công khen như vậy đều thẹn thùng không nói lời nào, hoặc chỉ nói cảm ơn.
Vậy mà nàng để Tiêu Hàn Tranh mỗi ngày đều khen nàng đẹp, chủ yếu là Tiêu Hàn Tranh còn đồng ý, đúng là ăn ý...
Hề Duệ nói: "Hai người này phối hợp thật ăn ý."
Lương Hữu Tiêu nói: "Một người muốn đánh một người muốn bị đánh, tất nhiên là phối hợp ăn ý rồi."
Đồng thời hai người cũng có chút ghen tị, trong lòng nghĩ bọn họ có nên thành thân không?
Nhưng tìm một nữ tử hợp ý rất khó.
Nghe được mấy người nói chuyện, Thời Khanh Lạc im lặng.
"Các ngươi đủ chưa, vậy mà ở góc tường nghe trộm."
Hề Duệ cười nói: "Đây là phong tục nha."
Hắn ta lại ầm ĩ: "Hai người các ngươi sao còn chưa động phòng?"
Thời Khanh Lạc nghe nói như vậy, hiếm khi đỏ mặt: "Cút đi!"
Tiêu Hàn Tranh thấy khuôn mặt nhỏ của tiểu tức phụ nhuộm lên một lớp đỏ hồng thì trong lòng nóng rực lên.
Trước giờ Hề Duệ rất thích làm ầm ĩ: "Cút cái gì mà cút, lão Tiêu nhanh ra uống rượu đi, hôm nay chúng ta không say không về."
Lương Hữu Tiêu cười nói: "Đúng đúng, lão Tiêu mau tới mời rượu, hôm nay ngươi chạy không thoát đâu."
Lần này là Kỳ Y Dương ở bên cạnh tham gia náo nhiệt: "Đúng vậy, lão Tiêu ra uống rượu đi."
Tiêu Hàn Tranh đè nén ngọn lửa kia xuống, mặt mũi đầy bất đắc dĩ nói với tiểu tức phụ: "Nương tử, ta đi mời rượu trước, nàng ăn ít đồ ăn trước đi."
Thời Khanh Lạc cũng biết bên ngoài người có mười mấy bàn đang chờ tiểu tướng công đi mời rượu: "Được, chàng đi đi."
Nàng không hề nói hắn đừng uống nhiều.
Hôm nay là ngày vui, vui vẻ là tốt.
Mà ở bên ngoài lại có mấy tên kia, tiểu tướng công không thể thoát được rượu này.